Trong Lân Thuỷ Cư, đây là lần đầu tiên Lâm Vũ và Nam Cung Tình gặp mặt trực tiếp.
"Rốt cuộc các người là ai?"
Gương mặt xinh đẹp ngây thơ của Nam Cung Tình hiện đầy vẻ u ám, phẫn nộ hét lớn: "Nếu anh không biết thế gia Nam Cung thì có thể hỏi thăm ở phủ Tô Nam! Anh hỏi xem ai dám trêu chọc thế gia Nam Cung..."
Nam Cung Tình đã nói với Ninh Loạn những lời này rất nhiều lần, hiện tại lại nói với Lâm Vũ lần nữa.
Dù đang ở trong tù, nhưng Nam Cung Tình vẫn không sợ hãi chút nào. Thế gia Nam Cung chính là sức mạnh của cô ta.
Lâm Vũ không nói một lời ngồi ở đối diện mà kiên nhân nghe cô ta ầm ï và uy hiếp.
Mãi đến khi Nam Cung Tình miệng đắng lưỡi khô dừng lại thì Lâm Vũ mới lạnh nhạt mở miệng: “Nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục."
Nói xong, Lâm Vũ lại đưa một chai nước khoáng cho cô ta. Nam Cung Tình sửng sốt rồi ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.
Qua rất lâu, Nam Cung Tình đột nhiên hất văng chai nước Lâm Vũ đưa tới rồi thét lên: “Anh thả tôi! Thả tôi ra..."
Giọng của Nam Cung Tình rất sắc nhọn, nghe từ khoảng cách gần thì cực kỳ chói tai.
Khó trách Ninh Loạn lại đánh cô ta ngất xỉu. Cũng may Lâm Vũ rất kiên nhẫn, hoặc là thực sự lười so đo với cô ta nên không làm khó gì, cô ta ầm ï và uy hiếp thế nào thì Lâm Vũ vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Nhìn người có tính tình hoàn toàn khác biệt với tên mang phong cách "Visual Kei" hôm qua, Nam Cung Tình gần như sụp đổ.
Tiếng thét chói tai của cô ta dần dần ngừng lại, thay vào đó là tiếng khóc. "Hức hức", cô ta đã hiểu làm ầm ï với người trước mắt cũng vô dụng.
Lâm Vũ không hề bị lay động, chỉ nhìn Nam Cung Tình từ trên xuống dưới.
Dần dần, Nam Cung Tình lưu ý đến ánh mắt của Lâm Vũ.
Cô ta vô thức ôm lấy thân thể mình, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: “Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, nếu anh dám làm loạn thì thế gia Nam Cung nhất định để anh chết không có chỗ chôn!"
Cô ta lại lôi thế gia Nam Cung ra nói nữa.
Mặc dù cô ta biết vô dụng.
Nhưng đây là sức mạnh duy nhất hiện tại và cũng là chỗ dựa duy nhất của cô ta.
Nhìn thấy hành động của Nam Cung Tình, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc bật cười: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với loại táo xanh như cô."
Không thể phủ nhận, dáng vẻ của Nam Cung Tình rất xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Lâm Vũ thì cô ta chỉ là một con nhóc, không khác gì học sinh cấp hai cả.
Bị người ta nói thành táo xanh, Nam Cung Tình lập tức lộ ra vẻ mặt không. phục.
Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cô ta táo xanh chỗ nào?
Mặc dù trong lòng không phục nhưng cô ta cũng không dám nói ra những lời này, sợ kích thích "Thú tính" của người trước mắt, cô ta chỉ ôm chặt thân thể mình mà giận dữ chất vấn: “Vậy anh muốn làm gì?"
"Tôi chỉ hiếu kì." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Nói thực, trừ dung mạo xinh đẹp một chút ra thì tôi không phát hiện ưu điểm gì trên người cô! Tại sao vợ chồng Nam Cung Bác lại cưng chiều cô như vậy?”
Điêu ngoa, tùy hứng, tính tình kém, không biết xem xét thời thế... Lâm Vũ có thể nói ra một đống khuyết điểm của Nam Cung Tình.
Hắn vốn giỏi phát hiện ưu điểm của người khác, nhưng đối diện ở chung với cô ta ở đây hơn nửa giờ mà thật sự không phát hiện ưu điểm gì ngoài cái túi da này.
Kiểu như cô ta mà lại được thế gia Nam Cung xem như tiểu công chúa?
"Ai nói tôi không có ưu điểm gì?" Nam Cung Tình không phục nói: "Bản tiểu thư người gặp người thích, toàn thân đều là ưu điểm!"
"Ví dụ như?" Lâm Vũ dùng hai tay ôm trước ngực, hăng hái hỏi.
"Ví dụ như..." Nam Cung Tình khẽ cắn môi đỏ, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của mình.
"Rốt cuộc các người là ai?"
Gương mặt xinh đẹp ngây thơ của Nam Cung Tình hiện đầy vẻ u ám, phẫn nộ hét lớn: "Nếu anh không biết thế gia Nam Cung thì có thể hỏi thăm ở phủ Tô Nam! Anh hỏi xem ai dám trêu chọc thế gia Nam Cung..."
Nam Cung Tình đã nói với Ninh Loạn những lời này rất nhiều lần, hiện tại lại nói với Lâm Vũ lần nữa.
Dù đang ở trong tù, nhưng Nam Cung Tình vẫn không sợ hãi chút nào. Thế gia Nam Cung chính là sức mạnh của cô ta.
Lâm Vũ không nói một lời ngồi ở đối diện mà kiên nhân nghe cô ta ầm ï và uy hiếp.
Mãi đến khi Nam Cung Tình miệng đắng lưỡi khô dừng lại thì Lâm Vũ mới lạnh nhạt mở miệng: “Nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục."
Nói xong, Lâm Vũ lại đưa một chai nước khoáng cho cô ta. Nam Cung Tình sửng sốt rồi ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.
Qua rất lâu, Nam Cung Tình đột nhiên hất văng chai nước Lâm Vũ đưa tới rồi thét lên: “Anh thả tôi! Thả tôi ra..."
Giọng của Nam Cung Tình rất sắc nhọn, nghe từ khoảng cách gần thì cực kỳ chói tai.
Khó trách Ninh Loạn lại đánh cô ta ngất xỉu. Cũng may Lâm Vũ rất kiên nhẫn, hoặc là thực sự lười so đo với cô ta nên không làm khó gì, cô ta ầm ï và uy hiếp thế nào thì Lâm Vũ vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Nhìn người có tính tình hoàn toàn khác biệt với tên mang phong cách "Visual Kei" hôm qua, Nam Cung Tình gần như sụp đổ.
Tiếng thét chói tai của cô ta dần dần ngừng lại, thay vào đó là tiếng khóc. "Hức hức", cô ta đã hiểu làm ầm ï với người trước mắt cũng vô dụng.
Lâm Vũ không hề bị lay động, chỉ nhìn Nam Cung Tình từ trên xuống dưới.
Dần dần, Nam Cung Tình lưu ý đến ánh mắt của Lâm Vũ.
Cô ta vô thức ôm lấy thân thể mình, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: “Anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, nếu anh dám làm loạn thì thế gia Nam Cung nhất định để anh chết không có chỗ chôn!"
Cô ta lại lôi thế gia Nam Cung ra nói nữa.
Mặc dù cô ta biết vô dụng.
Nhưng đây là sức mạnh duy nhất hiện tại và cũng là chỗ dựa duy nhất của cô ta.
Nhìn thấy hành động của Nam Cung Tình, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc bật cười: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với loại táo xanh như cô."
Không thể phủ nhận, dáng vẻ của Nam Cung Tình rất xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Lâm Vũ thì cô ta chỉ là một con nhóc, không khác gì học sinh cấp hai cả.
Bị người ta nói thành táo xanh, Nam Cung Tình lập tức lộ ra vẻ mặt không. phục.
Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cô ta táo xanh chỗ nào?
Mặc dù trong lòng không phục nhưng cô ta cũng không dám nói ra những lời này, sợ kích thích "Thú tính" của người trước mắt, cô ta chỉ ôm chặt thân thể mình mà giận dữ chất vấn: “Vậy anh muốn làm gì?"
"Tôi chỉ hiếu kì." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Nói thực, trừ dung mạo xinh đẹp một chút ra thì tôi không phát hiện ưu điểm gì trên người cô! Tại sao vợ chồng Nam Cung Bác lại cưng chiều cô như vậy?”
Điêu ngoa, tùy hứng, tính tình kém, không biết xem xét thời thế... Lâm Vũ có thể nói ra một đống khuyết điểm của Nam Cung Tình.
Hắn vốn giỏi phát hiện ưu điểm của người khác, nhưng đối diện ở chung với cô ta ở đây hơn nửa giờ mà thật sự không phát hiện ưu điểm gì ngoài cái túi da này.
Kiểu như cô ta mà lại được thế gia Nam Cung xem như tiểu công chúa?
"Ai nói tôi không có ưu điểm gì?" Nam Cung Tình không phục nói: "Bản tiểu thư người gặp người thích, toàn thân đều là ưu điểm!"
"Ví dụ như?" Lâm Vũ dùng hai tay ôm trước ngực, hăng hái hỏi.
"Ví dụ như..." Nam Cung Tình khẽ cắn môi đỏ, cố gắng suy nghĩ về ưu điểm của mình.