Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Đằng Hiếu: "Bây giờ tôi chưa không xử lý anh! Đợi chút nữa sẽ có người đến xử lý!"
"Mẹ kiếp!" Đăng Hiếu tức giận nhìn hắn: "Ngay cả Tứ Đại Chiến Thần và Mục Bắc Vương cũng không dám nói chuyện với tao như vậy! Mày là cái thá gì!"
"Vậy sao?" Lâm Vũ cười lớn, vẫy tay với Lạc Trường Phong: "Đưa anh ta sang bên kia!"
"Rõ!" Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức tiến lên bắt lấy Đằng Hiếu.
Hai hộ vệ của Đằng Hiếu muốn ngăn lại nhưng Lâm Vũ trừng mắt nhìn khiến bọn họ không dám cử động.
"Thả tao ra!" Đằng Hiếu chật vật giãy dụa, gầm lên: "Chúng mày có biết tao là ai không? Nói cho chúng mày biết, cha tao là Đằng Chiến!"
"Tôi biết!" Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta: "Hổ phụ sinh khuyển tử! Từ nay trở đi, đừng nói cha mình là Đằng Chiến trước mặt người khác, đừng khiến ông ta mất mặt!"
Nói xong, Lâm Vũ sốt ruột vẫy tay với Lạc Trường Phong, anh ta hiểu ý, lập tức bịt miệng Đằng Hiếu lại, đẩy anh ta sang một bên.
Người của Tống gia thấy vậy liền tức giận hét lên.
"Dám vô lễ với Ngũ thiếu, các người chết chắc rồi!"
"Ngũ thiếu mất một sợi tóc, sẽ diệt sạch nhà các người!"
"Hai tên khốn kiếp, biết rõ cha của Ngũ thiếu là ai mà vẫn dám làm như vậy với Ngũ thiếu gia, rõ ràng là đang khiêu khích Đằng gia!"
Có điều, la hét cũng chỉ là la hét, không ai bước tới ngăn cản họ.
Họ chỉ mong sao Lâm Vũ bọn họ đắc tội với Đăng gia! Đến lúc đó họ và người của Vạn gia đều phải chết!
Lâm Vũ cũng lười để ý tới những tên cặn bã của Tống gia, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ của Đằng Hiếu: “Các người từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”
"Chưa từng." Hai người lắc đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.
Người khác không nhìn ra nhưng sao họ có thể không nhìn ra chứ?
Tuy cú đá của hắn đối với Đằng Hiếu có vẻ bình thường nhưng lại không cho cả hai người thời gian kịp phản ứng, điều đó cho thấy tốc độ của cú đá đó nhanh
đến mức nào.
Người này chắc chắn là cao thủ trong cao thủ! Đây không phải người họ có thể đối phó được!
"Chẳng trách." Lâm Vũ hiểu ra. Xem ra hai người này là hộ vệ do chính Đằng gia huấn luyện.
Chẳng trách khi nhìn thấy hắn và Lạc Trường Phong lại không có chút phản ứng nào.
Hộ vệ cao hơn thận trọng nhìn Lâm Vũ nói: "Anh... đã từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”
Việc Lâm Vũ hỏi về Lang Quân Bắc Cảnh cho thấy hắn có mối liên hệ khá sâu sắc.
"Ừm!" Lâm Vũ gật đầu, "Ở lại hơn mười năm."
"Hơn mười năm? Làm sao có thể?" Hộ vệ thấp hơn kêu lên: "Anh mối bao. nhiêu tuổi chứ?"
"Hai mươi hai tuổi." Lâm Vũ đáp. "Vậy sao anh có thể..."
Ngay khi người đó đang nói đến nửa chừng, toàn thân anh ta đột nhiên run lên, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt đờ đẫn.
Hai mươi hai tuổi! Nhưng lại ở trong Lang Quân Bắc Cảnh hơn mười năm! Cả thiên hạ chỉ có một người duy nhất!
Mục Bắc Vương!
Đúng lúc này, một chiếc ô tô khác gấp gáp dừng lại trước cửa Tống gia.
Người gác cửa chưa kịp phản ứng thì những người trên xe đã lao vào trong nhà.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen!
'Thấy có người xông vào, Đằng Hiếu lập tức hất bàn tay đang che miệng mình của Lạc Trường Phong ra, hét lớn: "Anh hai, mau cứu eml”
Đây chính là Đằng Nghĩa sao? Thấy anh ta tới, người của Tống gia vui mừng đến mức suýt hét lên.
Đằng Nghĩa đã tới, hai người này chỉ có một con đường chết.
Tống Hư Cốc phản ứng lại, nở nụ cười lao về phía trước, chuẩn bị hành lễ với Đằng Nghĩa, nhưng sắc mặt anh ta lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, đi thẳng về phía Lạc Trường Phong.
"Có kịch hay để xem rồi!" Tống Hư Cốc thấy vậy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Trong nháy mắt, Đằng Nghĩa đã lao tới bên cạnh Lạc Trường Phong. Lạc Trường Phong nhún vai, buông Đằng Hiếu ra.
Đằng Hiếu được giải thoát, lập tức chỉ vào Lạc Trường Phong, tức giận hét lên: "Anh hai, xin hãy dạy cho tên này một bài học..."
"Bụp!" Đằng Hiếu còn chưa nói xong thì nắm đấm của Đằng Nghĩa đã giáng xuống mặt anh ta.
Cú đấm này khiến Đằng Hiếu sững người, mũi chảy máu ngơ ngác nhìn anh trai mình.
Trong phút chốc, cả Tống gia đều chết lặng, gần như không thể tin vào mắt mình.
"Tao đánh chết thằng súc sinh mày!" Hai mắt Đằng Nghĩa đỏ ngầu, gầm lên, căn bản không quan tâm đến khuôn mặt đầy máu của Đằng Hiếu, anh ta đẩy Đằng Hiếu ngã xuống đất, liên tụ đấm vào người Đăng Hiếu...
"Mẹ kiếp!" Đăng Hiếu tức giận nhìn hắn: "Ngay cả Tứ Đại Chiến Thần và Mục Bắc Vương cũng không dám nói chuyện với tao như vậy! Mày là cái thá gì!"
"Vậy sao?" Lâm Vũ cười lớn, vẫy tay với Lạc Trường Phong: "Đưa anh ta sang bên kia!"
"Rõ!" Lạc Trường Phong nhận lệnh, lập tức tiến lên bắt lấy Đằng Hiếu.
Hai hộ vệ của Đằng Hiếu muốn ngăn lại nhưng Lâm Vũ trừng mắt nhìn khiến bọn họ không dám cử động.
"Thả tao ra!" Đằng Hiếu chật vật giãy dụa, gầm lên: "Chúng mày có biết tao là ai không? Nói cho chúng mày biết, cha tao là Đằng Chiến!"
"Tôi biết!" Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào anh ta: "Hổ phụ sinh khuyển tử! Từ nay trở đi, đừng nói cha mình là Đằng Chiến trước mặt người khác, đừng khiến ông ta mất mặt!"
Nói xong, Lâm Vũ sốt ruột vẫy tay với Lạc Trường Phong, anh ta hiểu ý, lập tức bịt miệng Đằng Hiếu lại, đẩy anh ta sang một bên.
Người của Tống gia thấy vậy liền tức giận hét lên.
"Dám vô lễ với Ngũ thiếu, các người chết chắc rồi!"
"Ngũ thiếu mất một sợi tóc, sẽ diệt sạch nhà các người!"
"Hai tên khốn kiếp, biết rõ cha của Ngũ thiếu là ai mà vẫn dám làm như vậy với Ngũ thiếu gia, rõ ràng là đang khiêu khích Đằng gia!"
Có điều, la hét cũng chỉ là la hét, không ai bước tới ngăn cản họ.
Họ chỉ mong sao Lâm Vũ bọn họ đắc tội với Đăng gia! Đến lúc đó họ và người của Vạn gia đều phải chết!
Lâm Vũ cũng lười để ý tới những tên cặn bã của Tống gia, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ của Đằng Hiếu: “Các người từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”
"Chưa từng." Hai người lắc đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.
Người khác không nhìn ra nhưng sao họ có thể không nhìn ra chứ?
Tuy cú đá của hắn đối với Đằng Hiếu có vẻ bình thường nhưng lại không cho cả hai người thời gian kịp phản ứng, điều đó cho thấy tốc độ của cú đá đó nhanh
đến mức nào.
Người này chắc chắn là cao thủ trong cao thủ! Đây không phải người họ có thể đối phó được!
"Chẳng trách." Lâm Vũ hiểu ra. Xem ra hai người này là hộ vệ do chính Đằng gia huấn luyện.
Chẳng trách khi nhìn thấy hắn và Lạc Trường Phong lại không có chút phản ứng nào.
Hộ vệ cao hơn thận trọng nhìn Lâm Vũ nói: "Anh... đã từng ở trong Lang Quân Bắc Cảnh sao?”
Việc Lâm Vũ hỏi về Lang Quân Bắc Cảnh cho thấy hắn có mối liên hệ khá sâu sắc.
"Ừm!" Lâm Vũ gật đầu, "Ở lại hơn mười năm."
"Hơn mười năm? Làm sao có thể?" Hộ vệ thấp hơn kêu lên: "Anh mối bao. nhiêu tuổi chứ?"
"Hai mươi hai tuổi." Lâm Vũ đáp. "Vậy sao anh có thể..."
Ngay khi người đó đang nói đến nửa chừng, toàn thân anh ta đột nhiên run lên, nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt đờ đẫn.
Hai mươi hai tuổi! Nhưng lại ở trong Lang Quân Bắc Cảnh hơn mười năm! Cả thiên hạ chỉ có một người duy nhất!
Mục Bắc Vương!
Đúng lúc này, một chiếc ô tô khác gấp gáp dừng lại trước cửa Tống gia.
Người gác cửa chưa kịp phản ứng thì những người trên xe đã lao vào trong nhà.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen!
'Thấy có người xông vào, Đằng Hiếu lập tức hất bàn tay đang che miệng mình của Lạc Trường Phong ra, hét lớn: "Anh hai, mau cứu eml”
Đây chính là Đằng Nghĩa sao? Thấy anh ta tới, người của Tống gia vui mừng đến mức suýt hét lên.
Đằng Nghĩa đã tới, hai người này chỉ có một con đường chết.
Tống Hư Cốc phản ứng lại, nở nụ cười lao về phía trước, chuẩn bị hành lễ với Đằng Nghĩa, nhưng sắc mặt anh ta lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, đi thẳng về phía Lạc Trường Phong.
"Có kịch hay để xem rồi!" Tống Hư Cốc thấy vậy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Trong nháy mắt, Đằng Nghĩa đã lao tới bên cạnh Lạc Trường Phong. Lạc Trường Phong nhún vai, buông Đằng Hiếu ra.
Đằng Hiếu được giải thoát, lập tức chỉ vào Lạc Trường Phong, tức giận hét lên: "Anh hai, xin hãy dạy cho tên này một bài học..."
"Bụp!" Đằng Hiếu còn chưa nói xong thì nắm đấm của Đằng Nghĩa đã giáng xuống mặt anh ta.
Cú đấm này khiến Đằng Hiếu sững người, mũi chảy máu ngơ ngác nhìn anh trai mình.
Trong phút chốc, cả Tống gia đều chết lặng, gần như không thể tin vào mắt mình.
"Tao đánh chết thằng súc sinh mày!" Hai mắt Đằng Nghĩa đỏ ngầu, gầm lên, căn bản không quan tâm đến khuôn mặt đầy máu của Đằng Hiếu, anh ta đẩy Đằng Hiếu ngã xuống đất, liên tụ đấm vào người Đăng Hiếu...