Vốn chỉ cần hơn mười phút là ăn xong bữa sáng này, cuối cùng lại tốn hơn một giờ.
Không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ do họ quá hưởng thụ cảm giác ấm áp đó.
Nếu không phải còn có việc thì có lẽ họ sế ăn đến tối.
Mọi người rửa mặt xong thì đã gần mười giờ sáng.
Ngoài cửa có một hàng xe màu đen đậu thật dài.
Mấy trăm chiếc xe kéo dài không thể nhìn thấy điểm cuối.
Những chiếc xe này không cao cấp mà đều là hàng nội địa.
Đây là sự ăn ý của Lâm Vũ và những người theo hắn đi đến Bắc Cảnh. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì để vô số tướng sĩ không đổ máu vô ích. Trên đầu mỗi một chiếc xe đều cắm một bông hoa màu trắng.
Đoàn xe dài như một con rắn khổng lồ uốn lượn, duy trì đội hình chỉnh tề mà chậm rãi chạy về phía Lâm gia.
Trên xe, thân thể gầy gò của Tuyên Vân Lam không ngừng run rẩy: “Tiểu Vũ, mẹ hơi sợ."
Cảnh tượng máu tanh ở Lâm gia mười lăm năm trước còn rõ mồn một trước mắt.
Đối với bà ấy thì nơi đó đã không còn là mái nhà, mà là động ma quỷ! Một cái động ma quỷ máu lạnh, vô tình, tàn nhãn!
Trong động đều là đám ma quỷ làm bà ấy nghĩ đến thôi đã thấy sau lưng ớn lạnh.
Sự sợ hãi đối với nơi đó sớm đã xâm nhập linh hồn của bà ấy.
"Mẹ yên tâm, có con ở đây." Lâm Vũ năm chặt bàn tay lạnh buốt gầy yếu của mẹ rồi dịu dàng an ủi.
"Ừm!" Tuyên Vân Lam rụt rè gật đầu, năm chặt lại tay con mình: “Hứa với mẹ, chỉ giết người đáng chết, đừng giết lung tung!"
Trong mắt Lâm Vũ chợt lóe lên tia sắc lạnh, xa xăm mà nói: "Trong mắt con thì người Lâm gia đều đáng giết!"
"Không! Không phải!" Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ lên, không ngừng lắc đầu: “Năm đó trong Lâm gia rối loạn, nhiều người chỉ là trẻ con, họ không hiểu cũng không tham dự vào chuyện đó, con không được giận lây sang họ! Mẹ không muốn con biến thành một ác ma giết người hai tay dính đầy máu tanh, con hiểu không?”
Dính đầy máu tanh?
Lâm Vũ cười khổ.
Đôi tay này của hắn sớm đã dính đầy máu tanh.
Nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của mẹ, Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi đành gật đầu.
Lâm gia.
Con trai trưởng của Lâm Đông Lai là Lâm Văn Tùng và con thứ Lâm Văn Bách đang đứng ở cổng nghênh đón khách khứa, sắc mặt họ dần dần trở nên khó coi.
Đúng mười hai giờ là thời điểm tổ chức tiệc thọ.
Nhưng hiện tại đã gần mười giờ rưỡi mà chỉ có người của Triệu gia đến, không có cảnh tượng đông khách như trong tưởng tượng của Lâm Đông Lai.
Lâm gia trống rỗng hình thành chênh lệch rõ ràng với bầu không khí vui mừng.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Văn Tùng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ có giá ba
triệu trên cổ tay, cau mày nói: "Hiện tại đã là mười giờ rưỡi rồi mà khách khứa đâu? Con mẹ nó chết đi đâu hết rồi?"
"Anh hai đừng lo." Lâm Văn Bách cười ha ha: “Em đoán do người đến chúc thọ cho cha quá đông nên làm kẹt đường dẫn đến Lâm gia chúng ta rồi, chờ một chút sẽ đến."
Lâm Văn Tùng vẫn chau mày, lắc đầu nói: "Kẹt xe đến mấy cũng phải có một hai chiếc đến rồi mới đúng."
"Có lẽ là xe đi đầu xảy ra tai nạn thì sao?" Lâm Văn Bách không lo lắng mà cười nói: "Hiện tại Lâm gia chúng ta là hào môn hàng đầu Giang Bắc, người muốn ninh bợ Lâm gia xếp hàng cũng xếp đến mấy chục dặm, anh còn sợ không ai đến chúc thọ cho cha sao?”
Hai người đang nói chuyện thì một đoàn xe thật dài đã xuất hiện trong tâm mắt họ.
"Xem đi, em nói có sai đâu!" Lâm Văn Bách cười ha ha một tiếng, cao giọng kêu gọi dàn nhạc bên trong: "Tấu nhạc! Tiếp khách!”
Vừa dứt lời, sân trong lập tức vang lên tiếng nhạc tiếp khách.
Lâm gia vốn quạnh quẽ lập tức trở nên náo nhiệt.
Lâm Văn Tùng cảm thấy hơi ổn định lại, thầm nói mình quá lo lắng rồi.
Đội xe chạy không nhanh không chậm, nhưng lại làm tung bay vô số bụi mù.
Đợi đội xe đến gần thì họ mới phát hiện đây là mười mấy chiếc xe tải!
Hai anh em nhìn nhau.
Sau một lát Lâm Văn Bách mới lấy lại tinh thần mà cười to và nói: "Không biết là ai chơi sang vậy, tặng quà mà lại dâng mười mấy chiếc xe tải, thật là nể mặt của Lâm gia quá! Nhiều xe tải như vậy khó trách lại kẹt xe!"
Lâm Văn Tùng gật đầu cười: “Tiệc mừng thọ hôm nay của Lâm gia nhất định sẽ làm rung động Giang Bắc!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, rốt cục đội xe tải này cũng dừng ngay ngắn ở con đường trước cổng Lâm gia.
Một thanh niên giáp đen áo khoác trắng với mái tóc trắng nâng hai hộp quà nhảy xuống xe rồi lập tức thét dài: "Tây Bắc Ninh Loạn đưa tặng quà mừng thọ, hai cái đầu người, trăm cái quan tài!"
Không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ do họ quá hưởng thụ cảm giác ấm áp đó.
Nếu không phải còn có việc thì có lẽ họ sế ăn đến tối.
Mọi người rửa mặt xong thì đã gần mười giờ sáng.
Ngoài cửa có một hàng xe màu đen đậu thật dài.
Mấy trăm chiếc xe kéo dài không thể nhìn thấy điểm cuối.
Những chiếc xe này không cao cấp mà đều là hàng nội địa.
Đây là sự ăn ý của Lâm Vũ và những người theo hắn đi đến Bắc Cảnh. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì để vô số tướng sĩ không đổ máu vô ích. Trên đầu mỗi một chiếc xe đều cắm một bông hoa màu trắng.
Đoàn xe dài như một con rắn khổng lồ uốn lượn, duy trì đội hình chỉnh tề mà chậm rãi chạy về phía Lâm gia.
Trên xe, thân thể gầy gò của Tuyên Vân Lam không ngừng run rẩy: “Tiểu Vũ, mẹ hơi sợ."
Cảnh tượng máu tanh ở Lâm gia mười lăm năm trước còn rõ mồn một trước mắt.
Đối với bà ấy thì nơi đó đã không còn là mái nhà, mà là động ma quỷ! Một cái động ma quỷ máu lạnh, vô tình, tàn nhãn!
Trong động đều là đám ma quỷ làm bà ấy nghĩ đến thôi đã thấy sau lưng ớn lạnh.
Sự sợ hãi đối với nơi đó sớm đã xâm nhập linh hồn của bà ấy.
"Mẹ yên tâm, có con ở đây." Lâm Vũ năm chặt bàn tay lạnh buốt gầy yếu của mẹ rồi dịu dàng an ủi.
"Ừm!" Tuyên Vân Lam rụt rè gật đầu, năm chặt lại tay con mình: “Hứa với mẹ, chỉ giết người đáng chết, đừng giết lung tung!"
Trong mắt Lâm Vũ chợt lóe lên tia sắc lạnh, xa xăm mà nói: "Trong mắt con thì người Lâm gia đều đáng giết!"
"Không! Không phải!" Hai mắt Tuyên Vân Lam đỏ lên, không ngừng lắc đầu: “Năm đó trong Lâm gia rối loạn, nhiều người chỉ là trẻ con, họ không hiểu cũng không tham dự vào chuyện đó, con không được giận lây sang họ! Mẹ không muốn con biến thành một ác ma giết người hai tay dính đầy máu tanh, con hiểu không?”
Dính đầy máu tanh?
Lâm Vũ cười khổ.
Đôi tay này của hắn sớm đã dính đầy máu tanh.
Nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của mẹ, Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi đành gật đầu.
Lâm gia.
Con trai trưởng của Lâm Đông Lai là Lâm Văn Tùng và con thứ Lâm Văn Bách đang đứng ở cổng nghênh đón khách khứa, sắc mặt họ dần dần trở nên khó coi.
Đúng mười hai giờ là thời điểm tổ chức tiệc thọ.
Nhưng hiện tại đã gần mười giờ rưỡi mà chỉ có người của Triệu gia đến, không có cảnh tượng đông khách như trong tưởng tượng của Lâm Đông Lai.
Lâm gia trống rỗng hình thành chênh lệch rõ ràng với bầu không khí vui mừng.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Văn Tùng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ có giá ba
triệu trên cổ tay, cau mày nói: "Hiện tại đã là mười giờ rưỡi rồi mà khách khứa đâu? Con mẹ nó chết đi đâu hết rồi?"
"Anh hai đừng lo." Lâm Văn Bách cười ha ha: “Em đoán do người đến chúc thọ cho cha quá đông nên làm kẹt đường dẫn đến Lâm gia chúng ta rồi, chờ một chút sẽ đến."
Lâm Văn Tùng vẫn chau mày, lắc đầu nói: "Kẹt xe đến mấy cũng phải có một hai chiếc đến rồi mới đúng."
"Có lẽ là xe đi đầu xảy ra tai nạn thì sao?" Lâm Văn Bách không lo lắng mà cười nói: "Hiện tại Lâm gia chúng ta là hào môn hàng đầu Giang Bắc, người muốn ninh bợ Lâm gia xếp hàng cũng xếp đến mấy chục dặm, anh còn sợ không ai đến chúc thọ cho cha sao?”
Hai người đang nói chuyện thì một đoàn xe thật dài đã xuất hiện trong tâm mắt họ.
"Xem đi, em nói có sai đâu!" Lâm Văn Bách cười ha ha một tiếng, cao giọng kêu gọi dàn nhạc bên trong: "Tấu nhạc! Tiếp khách!”
Vừa dứt lời, sân trong lập tức vang lên tiếng nhạc tiếp khách.
Lâm gia vốn quạnh quẽ lập tức trở nên náo nhiệt.
Lâm Văn Tùng cảm thấy hơi ổn định lại, thầm nói mình quá lo lắng rồi.
Đội xe chạy không nhanh không chậm, nhưng lại làm tung bay vô số bụi mù.
Đợi đội xe đến gần thì họ mới phát hiện đây là mười mấy chiếc xe tải!
Hai anh em nhìn nhau.
Sau một lát Lâm Văn Bách mới lấy lại tinh thần mà cười to và nói: "Không biết là ai chơi sang vậy, tặng quà mà lại dâng mười mấy chiếc xe tải, thật là nể mặt của Lâm gia quá! Nhiều xe tải như vậy khó trách lại kẹt xe!"
Lâm Văn Tùng gật đầu cười: “Tiệc mừng thọ hôm nay của Lâm gia nhất định sẽ làm rung động Giang Bắc!"
Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, rốt cục đội xe tải này cũng dừng ngay ngắn ở con đường trước cổng Lâm gia.
Một thanh niên giáp đen áo khoác trắng với mái tóc trắng nâng hai hộp quà nhảy xuống xe rồi lập tức thét dài: "Tây Bắc Ninh Loạn đưa tặng quà mừng thọ, hai cái đầu người, trăm cái quan tài!"