Mục lục
Hộ Quốc Chiến Thần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mọi người không có hỏi sao?" Trong đôi mắt sáng ngời của Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra vẻ nghi hoặc mãnh liệt.

"Hỏi rồi." Thẩm Vũ Nông cười khổ nói: "Nhưng cả người đưa thiệp mời cũng không biết thân phận của đối phương."

"A?" Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên trừng to mắt, lại nhíu mày nhìn về phía Lâm Vũ: “Có nên đi không?”

Mặc dù trên thiệp mời viết là mời người của Thẩm gia dự tiệc, nhưng họ suy đoán người đối phương thật sự muốn mời chính là Lâm Vũ.

Đi hay không phải xem thái độ của Lâm Vũ.

"Đi, đương nhiên phải đi!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Tống gia dám đưa thiệp mời đến, chẳng lế chúng ta không dám đi?"

"ý anh là thiệp mời này do Tống gia đưa tới?' Thẩm Khanh Nguyệt kinh hô một tiếng, lại rất khó hiểu mà nhìn Lâm Vũ: “Anh nhìn ra từ đâu?"

"Đoán." Lâm Vũ nhún vai nói: "Lúc này trừ Tống gia ra thì chắc không ai đưa dạng thiệp mời này cho chúng ta."

'Thẩm Khanh Nguyệt không hoài nghi suy đoán của Lâm Vũ mà cau mày nói: "Đây là thị uy sao?"

Nếu như thiệp mời này thật sự là đưa tới cho Tống gia, trừ thị uy ra thì cô thực. sự nghĩ không ra Tống gia còn có mục đích gì.

"Hản là vậy!" Lâm Vũ hững hờ cười cười: “Đừng nghĩ nữa, đi xem là biết ngay."

Gần tám giờ tối, đám người kéo lũ lượt chạy đến nhà hàng Giang Bắc. Khi họ chạy đến mới phát hiện nhà hàng Giang Bắc cực kỳ náo nhiệt. Bãi đỗ xe gần như đã đậu đầy.

Trong phòng tiệc lầu tám nhà hàng thì người người nhốn nháo.

Vừa tới cửa sảnh thì Thẩm Khanh Nguyệt đã lập tức sững sờ, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trung niên đang chậm rãi nói chuyện với mấy người cách đó không xa.

Lâm Vũ chú ý tới ánh mắt của cô nên thấp giọng hỏi: "Các người quen biết sao?"

'Thẩm Khanh Nguyệt khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Đó là Cao Thừa Bỉnh, chủ tịch ngân hàng Thương Nghiệp."

Đây chính là chủ tịch ngân hàng kia?

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười.

'Thẩm Khanh Nguyệt không đi tìm ông ta, không ngờ lại gặp được ở đây.

Thật là oan gia ngõ hẹp!

"Chính là tên chết tiệt này đóng băng tài chính công ty của các cô?" Diêm Thiền nhếch miệng lên, nhẹ nhàng kéo góc áo Thẩm Khanh Nguyệt rồi cười xấu xa nói: "Chờ đi, tôi sẽ bắt ông ta quỳ xuống trước mặt cô xin lỗi!"

"Đừng!" Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt cùng mở miệng.

Họ còn chờ ngân hàng bồi thường tổn thất mà!

Sớm để Cao Thừa Bỉnh xin lỗi như vậy thì thực sự quá hời cho ông ta.

Lúc họ nói chuyện thì Cao Thừa Bỉnh cũng chú ý tới họ.

Cao Thừa Bỉnh cười nhạt một tiếng với mấy người nịnh nọt bên cạnh rồi nâng một ly rượu vang đỏ đi tới chỗ họ.

"Thẩm lão gia tử, Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Cao Thừa Bỉnh cười chào hỏi họ.

Nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại mang theo vài phần trêu tức.

"Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp." Thẩm Vũ Nông chắp tay, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp.

'Thẩm Khanh Nguyệt cũng chào hỏi đơn giản với Cao Thừa Bỉnh rồi nói: "Chủ tịch Cao, tôi đang muốn đến thăm ông, không ngờ đêm nay lại trùng hợp gặp được ở đây."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK