"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Khi gặp lại Lâm Vũ lần nữa, Long Quang Tổ nhịn không được trêu chọc: “Lúc đầu tâm tình lão già này không tốt, kết quả nghe nói cậu bị Diêm tiểu thư mắng té tát vào mặt thì tự nhiên lại thấy vui vẻ hản lên."
Lâm Vũ đen mặt nhìn Long Quang Tổ: “Ông đang vui vẻ trên nổi đau của tôi!"
Long Quang Tổ phát ra một tiếng cười to sang sảng rồi trêu ghẹo: "Cảnh anh bị mắng té tát rất khó gặp! Đáng tiếc tôi bận thẩm vấn tiện nhân kia nên không thể tận mắt nhìn thấy."
Nhắc đến đứa cháu dâu kia, nụ cười trên mặt Long Quang Tổ lại biến mất.
Dù có chém ả tram ngàn dao thì cũng khó giải được mối hận trong long ông ta.
Lâm Vũ liếc ông ta một cái rồi nói tránh đi: "Bên ông thẩm vấn thế nào rồi?"
"Hỏi ra một vài thứ, nhưng tác dụng không lớn."
Long Quang Tổ thở dài nói: "Ả có địa vị không cao trong Phong Linh, cũng không biết gì nhiều về Phong Linh lắm”
"Liễu Sinh Trai là một trong ba đầu sỏ lớn của Phong Linh, được tôn là Hữu Sứ."
"Hai người còn lại theo thứ tự là Tả Sứ và Quân Sư! Nhưng ả chưa từng gặp họ."
"Thủ lĩnh Phong Linh được tôn xưng là “Tiên sinh."
"Mặt khác, hang ổ của Phong Linh có thể nằm trong nước hoặc xung quanh chúng ta, tóm lại là cách chúng ta không xa! Nhưng cụ thể ở đâu thì ả không biết."
Long Quang Tổ nói kết quả mình thẩm vấn ra một mạch.
Nghe những tin tức này, Lâm Vũ không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau một hồi thẩm vấn, họ có vẻ đạt được không ít tin tức hữu dụng, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì sẽ phát hiện cơ bản đều là vô dụng.
Chí ít không có tác dụng gì lớn, không cách nào giúp họ trực tiếp tìm được hang ổ của Phong Linh.
Chưa trừ được Phong Linh thì hắn cứ cảm thấy nghẹn ở cổ họng. Hắn tin rằng Long gia cũng như vậy.
Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi lại thoải mái cười nói: "Không sao cả! Tốt xấu gì
cũng chặt mất một tay của Phong Linh, hơn nữa cuối cùng cũng hiểu được đại khái về chúng, tốt hơn là không rõ cái gì."
"Đúng thế." Long Quang Tổ khế gật đầu, thoáng trầm ngâm rồi lại khó xử nhìn về phía Lâm Vũ: “Tôi có một chuyện muốn nhờ, hi vọng cậu có thể đáp ứng."
"Ông muốn xin cho đứa cháu dâu của mình sao?"
Lâm Vũ mỉm cười, lập tức đoán được tâm tư của Long Quang Tổ.
"Không phải xin cho nó! Tôi hận không thể chém nó ngàn đao!" Long Quang Tổ hung hăng nói một câu rồi thở dài nói: "Tôi chỉ xin cho mẹ của chất trai, đứa nhỏ mới hai tuổi...
Nếu như không có đứa nhỏ thì ông ta sẽ không chút do dự giết chết người phụ nữ đó.
Nhưng dù gì người phụ nữ kia cũng sinh ra cốt nhục của Long gia, ông ta không hi vọng chất trai mới hai tuổi đã mất mẹ.
"Hiếm khi ông đã mở miệng, cứ làm theo ý ông đi." Sau khi hiểu ý ông ta, Lâm Vũ lập tức đồng ý.
"Cảm ơn!" Long Quang Tổ cảm kích liếc hắn một cái: “Cậu yên tâm, đời này nó sẽ không rời khỏi được Long gia nửa bước, cũng sẽ không..."
"Ông cứ xem rồi làm là được." Lâm Vũ cắt ngang lời ông ta rồi mỉm cười nói: "Tôi không tin được ông sao?"
Trong tám gia tộc cổ võ, chỉ có Long gia được hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.
'Trăm ngàn năm qua gia tộc người bảo vệ vẫn luôn âm thầm bảo hộ mảnh đất này.
Không màng tên tuổi, không cầu lợi ích! Chỉ vì họ có họ Long! 'Trăm ngàn năm qua Long gia đã hi sinh không ít.
Khi gặp lại Lâm Vũ lần nữa, Long Quang Tổ nhịn không được trêu chọc: “Lúc đầu tâm tình lão già này không tốt, kết quả nghe nói cậu bị Diêm tiểu thư mắng té tát vào mặt thì tự nhiên lại thấy vui vẻ hản lên."
Lâm Vũ đen mặt nhìn Long Quang Tổ: “Ông đang vui vẻ trên nổi đau của tôi!"
Long Quang Tổ phát ra một tiếng cười to sang sảng rồi trêu ghẹo: "Cảnh anh bị mắng té tát rất khó gặp! Đáng tiếc tôi bận thẩm vấn tiện nhân kia nên không thể tận mắt nhìn thấy."
Nhắc đến đứa cháu dâu kia, nụ cười trên mặt Long Quang Tổ lại biến mất.
Dù có chém ả tram ngàn dao thì cũng khó giải được mối hận trong long ông ta.
Lâm Vũ liếc ông ta một cái rồi nói tránh đi: "Bên ông thẩm vấn thế nào rồi?"
"Hỏi ra một vài thứ, nhưng tác dụng không lớn."
Long Quang Tổ thở dài nói: "Ả có địa vị không cao trong Phong Linh, cũng không biết gì nhiều về Phong Linh lắm”
"Liễu Sinh Trai là một trong ba đầu sỏ lớn của Phong Linh, được tôn là Hữu Sứ."
"Hai người còn lại theo thứ tự là Tả Sứ và Quân Sư! Nhưng ả chưa từng gặp họ."
"Thủ lĩnh Phong Linh được tôn xưng là “Tiên sinh."
"Mặt khác, hang ổ của Phong Linh có thể nằm trong nước hoặc xung quanh chúng ta, tóm lại là cách chúng ta không xa! Nhưng cụ thể ở đâu thì ả không biết."
Long Quang Tổ nói kết quả mình thẩm vấn ra một mạch.
Nghe những tin tức này, Lâm Vũ không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau một hồi thẩm vấn, họ có vẻ đạt được không ít tin tức hữu dụng, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì sẽ phát hiện cơ bản đều là vô dụng.
Chí ít không có tác dụng gì lớn, không cách nào giúp họ trực tiếp tìm được hang ổ của Phong Linh.
Chưa trừ được Phong Linh thì hắn cứ cảm thấy nghẹn ở cổ họng. Hắn tin rằng Long gia cũng như vậy.
Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi lại thoải mái cười nói: "Không sao cả! Tốt xấu gì
cũng chặt mất một tay của Phong Linh, hơn nữa cuối cùng cũng hiểu được đại khái về chúng, tốt hơn là không rõ cái gì."
"Đúng thế." Long Quang Tổ khế gật đầu, thoáng trầm ngâm rồi lại khó xử nhìn về phía Lâm Vũ: “Tôi có một chuyện muốn nhờ, hi vọng cậu có thể đáp ứng."
"Ông muốn xin cho đứa cháu dâu của mình sao?"
Lâm Vũ mỉm cười, lập tức đoán được tâm tư của Long Quang Tổ.
"Không phải xin cho nó! Tôi hận không thể chém nó ngàn đao!" Long Quang Tổ hung hăng nói một câu rồi thở dài nói: "Tôi chỉ xin cho mẹ của chất trai, đứa nhỏ mới hai tuổi...
Nếu như không có đứa nhỏ thì ông ta sẽ không chút do dự giết chết người phụ nữ đó.
Nhưng dù gì người phụ nữ kia cũng sinh ra cốt nhục của Long gia, ông ta không hi vọng chất trai mới hai tuổi đã mất mẹ.
"Hiếm khi ông đã mở miệng, cứ làm theo ý ông đi." Sau khi hiểu ý ông ta, Lâm Vũ lập tức đồng ý.
"Cảm ơn!" Long Quang Tổ cảm kích liếc hắn một cái: “Cậu yên tâm, đời này nó sẽ không rời khỏi được Long gia nửa bước, cũng sẽ không..."
"Ông cứ xem rồi làm là được." Lâm Vũ cắt ngang lời ông ta rồi mỉm cười nói: "Tôi không tin được ông sao?"
Trong tám gia tộc cổ võ, chỉ có Long gia được hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.
'Trăm ngàn năm qua gia tộc người bảo vệ vẫn luôn âm thầm bảo hộ mảnh đất này.
Không màng tên tuổi, không cầu lợi ích! Chỉ vì họ có họ Long! 'Trăm ngàn năm qua Long gia đã hi sinh không ít.