Lâm Vũ mỉm cười, thuận miệng nói: "Đối với gia tộc như Vạn gia thì tiền tài không tính là gì, căn cơ chân chính là những dây mơ rễ má của họ, bất cứ gia tộc chỉ bên nào của họ cũng có thể dễ dàng hủy diệt những hào môn ở Giang Bắc như trở bàn tay."
Tiền nhiều đến một mức độ nhất định đã không có ý nghĩa quá lớn nữa.
Những hào môn đỉnh cao kia là so sánh căn cơ gia tộc với nhau.
Cho nên những hào môn đỉnh cao mà tranh đấu thì sẽ liên luy đến phạm vi rất rộng.
Nếu đánh quá dữ dội sẽ tạo nên ảnh hưởng sánh ngang với một cuộc khủng hoảng kinh tế.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi âm thầm líu lưỡi, đồng thời trong mắt lại hiện lên một tia bừng tỉnh: “Nếu như Lạc gia không đi tranh vị trí gia tộc đứng đầu Giang Bắc thì có phải anh định để Mã Ngũ ra chèn ép Mạnh gia không?"
Lâm Vũ gật đầu cười khẽ: “Nhưng bây giờ xem ra không cần làm vậy."
Hai người tán gầu mãi đến khi về nhà, mọi người đều đã ngủ rồi.
Thẩm Khanh Nguyệt đi xuống xe lại nói: "Vào phòng tôi đi."
"Em xác định à?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, nghiền ngẫm mà nhìn cô.
"Nghĩ gì thế!" Gương mặt Thẩm Khanh Nguyệt hơi nóng lên, gắt giọng nói: "Tôi muốn nhìn xem mấy vết sẹo trên người anh có còn rõ quá không thôi!"
“Còn rõ lắm."
Lâm Vũ vén áo mình lên, bày ra hiệu quả của thuốc trừ sẹo dưới ánh đèn lờ mờ cho cô xem.
Thẩm Khanh Nguyệt cúi đầu tới gần, cẩn thận xem xét.
So với trước đó, vết sẹo trên người Lâm Vũ thật sự đã khá hơn một chút. Nhưng nhìn vẫn rất khủng bố.
"Về phòng đi, tôi bôi thêm cho anh." Thẩm Khanh Nguyệt thả áo Lâm Vũ xuống rồi đỏ mặt nói.
"Ngày mai rồi tính." Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi."
"Hiện tại tôi không thấy buồn ngủ chút nào." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu rồi kéo Lâm Vũ đi đến phòng của mình.
Đi vào phòng, Thẩm Khanh Nguyệt bảo hắn cởi áo ra theo thường lệ, nặn thuốc trừ sẹo ra rồi chậm chạp bôi lên người hắn.
Thẩm Khanh Nguyệt bôi bôi rồi đột nhiên hỏi: "Có phải Phùng Tam Pháo chết rồi không?"
"Ừm”" Lâm Vũ bình thản nói. "Phùng Nghĩa thì sao?" Thẩm Khanh Nguyệt hỏi lại.
"Anh không động vào hắn." Lâm Vũ quay đầu: “Nếu như em cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai."
Phùng Nghĩa sống hay chết cũng không đáng kể gì với hắn.
Nhưng hiện tại giữ Phùng Nghĩa lại còn có tác dụng nên tạm thời để mạng lại cho anh ta.
Nhưng nếu Thẩm Khanh Nguyệt cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Dù sao loại người như Phùng Nghĩa có sống cũng là tai họa.
"Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Thẩm Khanh Nguyệt liên tục lắc đầu: “Tôi chỉ hơi lo lắng, sợ Phùng Nghĩa không dám tìm anh báo thù mà đi tìm Lê Ly, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn cô ấy bị chúng ta liên luy"
"Vậy em không cần lo lắng."
Lâm Vũ tự tin cười một tiếng: “Hắn không có cơ hội.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Thẩm Khanh Nguyệt thở phào một hơi rồi không hỏi thêm nữa.
Nếu Lâm Vũ đã nói như vậy thì nhất định mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Cô tin tưởng Lâm Vũ trăm phần trăm.
Thẩm Khanh Nguyệt yên lòng rồi bắt đầu vô tư bôi thuốc trừ sẹo cho Lâm Vũ.
Sau khi bôi đều lên, cô nhẹ nhàng xoa bóp trên người hắn một lúc để giúp hấp thu.
Chờ bôi hết khắp người Lâm Vũ thì đã qua nửa giờ.
"Phần còn lại tự anh bôi đi."
Thẩm Khanh Nguyệt nhét thuốc trừ sẹo vào tay Lâm Vũ.
Bôi tiếp cho hắn thì phải bảo hắn cởi quần ra, cô không nói ra được lời này.
Lâm Vũ cũng hiểu ý nên mặc áo vào xong thì trêu đùa: "Hay xin em thuận tay giúp một chút luôn?
Em xoa bóp thật thoải mái, anh chưa chắc có kỹ thuật bằng em.
"Đi chết đi!" Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ kêu to, vệt ửng hồng bò lên gương mặt.
Tiền nhiều đến một mức độ nhất định đã không có ý nghĩa quá lớn nữa.
Những hào môn đỉnh cao kia là so sánh căn cơ gia tộc với nhau.
Cho nên những hào môn đỉnh cao mà tranh đấu thì sẽ liên luy đến phạm vi rất rộng.
Nếu đánh quá dữ dội sẽ tạo nên ảnh hưởng sánh ngang với một cuộc khủng hoảng kinh tế.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi âm thầm líu lưỡi, đồng thời trong mắt lại hiện lên một tia bừng tỉnh: “Nếu như Lạc gia không đi tranh vị trí gia tộc đứng đầu Giang Bắc thì có phải anh định để Mã Ngũ ra chèn ép Mạnh gia không?"
Lâm Vũ gật đầu cười khẽ: “Nhưng bây giờ xem ra không cần làm vậy."
Hai người tán gầu mãi đến khi về nhà, mọi người đều đã ngủ rồi.
Thẩm Khanh Nguyệt đi xuống xe lại nói: "Vào phòng tôi đi."
"Em xác định à?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, nghiền ngẫm mà nhìn cô.
"Nghĩ gì thế!" Gương mặt Thẩm Khanh Nguyệt hơi nóng lên, gắt giọng nói: "Tôi muốn nhìn xem mấy vết sẹo trên người anh có còn rõ quá không thôi!"
“Còn rõ lắm."
Lâm Vũ vén áo mình lên, bày ra hiệu quả của thuốc trừ sẹo dưới ánh đèn lờ mờ cho cô xem.
Thẩm Khanh Nguyệt cúi đầu tới gần, cẩn thận xem xét.
So với trước đó, vết sẹo trên người Lâm Vũ thật sự đã khá hơn một chút. Nhưng nhìn vẫn rất khủng bố.
"Về phòng đi, tôi bôi thêm cho anh." Thẩm Khanh Nguyệt thả áo Lâm Vũ xuống rồi đỏ mặt nói.
"Ngày mai rồi tính." Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi đi."
"Hiện tại tôi không thấy buồn ngủ chút nào." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu rồi kéo Lâm Vũ đi đến phòng của mình.
Đi vào phòng, Thẩm Khanh Nguyệt bảo hắn cởi áo ra theo thường lệ, nặn thuốc trừ sẹo ra rồi chậm chạp bôi lên người hắn.
Thẩm Khanh Nguyệt bôi bôi rồi đột nhiên hỏi: "Có phải Phùng Tam Pháo chết rồi không?"
"Ừm”" Lâm Vũ bình thản nói. "Phùng Nghĩa thì sao?" Thẩm Khanh Nguyệt hỏi lại.
"Anh không động vào hắn." Lâm Vũ quay đầu: “Nếu như em cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai."
Phùng Nghĩa sống hay chết cũng không đáng kể gì với hắn.
Nhưng hiện tại giữ Phùng Nghĩa lại còn có tác dụng nên tạm thời để mạng lại cho anh ta.
Nhưng nếu Thẩm Khanh Nguyệt cảm thấy Phùng Nghĩa phải chết thì hắn cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Dù sao loại người như Phùng Nghĩa có sống cũng là tai họa.
"Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút." Thẩm Khanh Nguyệt liên tục lắc đầu: “Tôi chỉ hơi lo lắng, sợ Phùng Nghĩa không dám tìm anh báo thù mà đi tìm Lê Ly, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn cô ấy bị chúng ta liên luy"
"Vậy em không cần lo lắng."
Lâm Vũ tự tin cười một tiếng: “Hắn không có cơ hội.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Thẩm Khanh Nguyệt thở phào một hơi rồi không hỏi thêm nữa.
Nếu Lâm Vũ đã nói như vậy thì nhất định mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Cô tin tưởng Lâm Vũ trăm phần trăm.
Thẩm Khanh Nguyệt yên lòng rồi bắt đầu vô tư bôi thuốc trừ sẹo cho Lâm Vũ.
Sau khi bôi đều lên, cô nhẹ nhàng xoa bóp trên người hắn một lúc để giúp hấp thu.
Chờ bôi hết khắp người Lâm Vũ thì đã qua nửa giờ.
"Phần còn lại tự anh bôi đi."
Thẩm Khanh Nguyệt nhét thuốc trừ sẹo vào tay Lâm Vũ.
Bôi tiếp cho hắn thì phải bảo hắn cởi quần ra, cô không nói ra được lời này.
Lâm Vũ cũng hiểu ý nên mặc áo vào xong thì trêu đùa: "Hay xin em thuận tay giúp một chút luôn?
Em xoa bóp thật thoải mái, anh chưa chắc có kỹ thuật bằng em.
"Đi chết đi!" Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ kêu to, vệt ửng hồng bò lên gương mặt.