Đêm khuya yên tĩnh.
Tuyên Vân Lam ngồi một mình trong phòng.
Trong đầu bà ấy lúc thì xuất hiện nụ cười của chồng và cha chồng, lúc lại hiện ra hình dáng của Nam Cung Bác và Nhậm Đồng Hoa.
Nam Cung Bác chết rồi, đúng lí ra, bà ấy nên vui mừng mới phải. Đây mới là kẻ đầu sỏ sát hại chồng và cha chồng của bà ấy! Nhưng mà, bà ấy lại không vui nổi.
Sự hèn mọn của Nhậm Đồng Hoa đâm sâu vào trong lòng bà ấy. Bà ấy cũng là mẹ của hai đứa con.
Tuy bà ấy không cảm nhận được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, Nhậm Đồng Hoa hiện giờ đau khổ cỡ nào.
Cho dù là nhìn một người lạ đau khổ như vậy, bà ấy cũng sẽ không nhịn được mà tiến lên an ủi đôi câu, nhưng lúc đối mặt với mẹ ruột của mình, bà ấy lại tỏ ra lạnh lùng đến lạ.
Trong lòng bà ấy có chút tự trách.
Nhưng lại sợ có lỗi với chồng và cha chồng mình.
Các loại cảm xúc đan xen, giống như một cái miệng đầy máu đang muốn nuốt chửng bà ấy, khiến cho bà ấy đau đớn vô cùng.
Cộc cộc...
Lúc Tuyên Vân Lam đang đau khổ đấu tranh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tuyên Vân Lam vội vàng lau đi nước mắt, loạng choạng đứng dậy.
Cửa phòng mở ra, con trai và con gái đang đứng ở cửa.
“Muộn vậy rồi, hai đứa sao còn chưa ngủ?”
Tuyên Vân Lam cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để bản thân trông không quá đau khổ.
“Mẹ còn chưa ngủ, chúng con có thể ngủ được sao?”
Lâm Vũ khẽ cười, tiện tay bật đèn trong phòng lên.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, trong mắt Tuyên Vân Lam có tia máu đỏ. “Vào trong rồi nói.”
Tuyên Vân Lam khẽ thở dài, né tránh ánh mắt của Lâm Vũ.
Hai anh em đồng ý, vào phòng, đóng cửa.
Vừa vào phòng Lâm Thiển liền ôm lấy mẹ an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn, người kia là kẻ cầm đầu sát hại cha và ông nội, ông ta không đáng để mẹ phải buồn.”
“Nói cái gì vậy!”
Lâm Vũ gõ nhẹ lên đầu Lâm Thiển.
Con bé này quá đơn thuần!
Cũng không biết mẹ buồn vì chuyện gì mà đã ở đây an ủi bừa đi vậy.
“Vốn dĩ là vậy mà!” Lâm Thiển bĩu môi nói.
“Mẹ của chúng ta không phải là buồn vì cái chết của Nam Cung Bác.” Lâm Vũ tự vỗ trán mình, bất lực nói: “Mẹ là vì mẹ của bà ấy mà buồn, hiểu không?”
“Là vậy sao?” Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn mẹ mình hỏi. Tuyên Vân Lam im lặng gật đầu.
Con trai đã nhìn ra nguyên nhân bà ấy buồn, bà ấy cũng không cần phải miễn cưỡng che giấu nữa.
“Vậy mẹ đừng buồn nữa được không?
Lâm Thiển dùng ánh mắt ngây thơ của mình nhìn mẹ: “Mẹ muốn nhận bà ấy thì nhận đi! Nếu như không muốn nhận bà ấy thì sau này chúng ta không để ý tới bà ấy nữa, để anh trai nói với bọn họ, sau này không được phép xuất hiện trước.
mặt chúng ta nữa.”
“Cái con bé này.” Tuyên Vân Lam cưng chiều, vuốt đầu con gái, cười khổ: “Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.”
“Thật ra, đúng thật là đơn giản như vậy đấy.” Lâm Vũ tiếp lời.
Tuyên Vân Lam ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.
Lâm Thiển nói ra những lời này cũng không có gì là lạ.
Nhưng Lâm Vũ lại cũng nói như vậy, bà ấy bỗng chốc nghi ngờ.
Tuyên Vân Lam ngồi một mình trong phòng.
Trong đầu bà ấy lúc thì xuất hiện nụ cười của chồng và cha chồng, lúc lại hiện ra hình dáng của Nam Cung Bác và Nhậm Đồng Hoa.
Nam Cung Bác chết rồi, đúng lí ra, bà ấy nên vui mừng mới phải. Đây mới là kẻ đầu sỏ sát hại chồng và cha chồng của bà ấy! Nhưng mà, bà ấy lại không vui nổi.
Sự hèn mọn của Nhậm Đồng Hoa đâm sâu vào trong lòng bà ấy. Bà ấy cũng là mẹ của hai đứa con.
Tuy bà ấy không cảm nhận được, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, Nhậm Đồng Hoa hiện giờ đau khổ cỡ nào.
Cho dù là nhìn một người lạ đau khổ như vậy, bà ấy cũng sẽ không nhịn được mà tiến lên an ủi đôi câu, nhưng lúc đối mặt với mẹ ruột của mình, bà ấy lại tỏ ra lạnh lùng đến lạ.
Trong lòng bà ấy có chút tự trách.
Nhưng lại sợ có lỗi với chồng và cha chồng mình.
Các loại cảm xúc đan xen, giống như một cái miệng đầy máu đang muốn nuốt chửng bà ấy, khiến cho bà ấy đau đớn vô cùng.
Cộc cộc...
Lúc Tuyên Vân Lam đang đau khổ đấu tranh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tuyên Vân Lam vội vàng lau đi nước mắt, loạng choạng đứng dậy.
Cửa phòng mở ra, con trai và con gái đang đứng ở cửa.
“Muộn vậy rồi, hai đứa sao còn chưa ngủ?”
Tuyên Vân Lam cố gắng khống chế cảm xúc của mình, để bản thân trông không quá đau khổ.
“Mẹ còn chưa ngủ, chúng con có thể ngủ được sao?”
Lâm Vũ khẽ cười, tiện tay bật đèn trong phòng lên.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, trong mắt Tuyên Vân Lam có tia máu đỏ. “Vào trong rồi nói.”
Tuyên Vân Lam khẽ thở dài, né tránh ánh mắt của Lâm Vũ.
Hai anh em đồng ý, vào phòng, đóng cửa.
Vừa vào phòng Lâm Thiển liền ôm lấy mẹ an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn, người kia là kẻ cầm đầu sát hại cha và ông nội, ông ta không đáng để mẹ phải buồn.”
“Nói cái gì vậy!”
Lâm Vũ gõ nhẹ lên đầu Lâm Thiển.
Con bé này quá đơn thuần!
Cũng không biết mẹ buồn vì chuyện gì mà đã ở đây an ủi bừa đi vậy.
“Vốn dĩ là vậy mà!” Lâm Thiển bĩu môi nói.
“Mẹ của chúng ta không phải là buồn vì cái chết của Nam Cung Bác.” Lâm Vũ tự vỗ trán mình, bất lực nói: “Mẹ là vì mẹ của bà ấy mà buồn, hiểu không?”
“Là vậy sao?” Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn mẹ mình hỏi. Tuyên Vân Lam im lặng gật đầu.
Con trai đã nhìn ra nguyên nhân bà ấy buồn, bà ấy cũng không cần phải miễn cưỡng che giấu nữa.
“Vậy mẹ đừng buồn nữa được không?
Lâm Thiển dùng ánh mắt ngây thơ của mình nhìn mẹ: “Mẹ muốn nhận bà ấy thì nhận đi! Nếu như không muốn nhận bà ấy thì sau này chúng ta không để ý tới bà ấy nữa, để anh trai nói với bọn họ, sau này không được phép xuất hiện trước.
mặt chúng ta nữa.”
“Cái con bé này.” Tuyên Vân Lam cưng chiều, vuốt đầu con gái, cười khổ: “Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.”
“Thật ra, đúng thật là đơn giản như vậy đấy.” Lâm Vũ tiếp lời.
Tuyên Vân Lam ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.
Lâm Thiển nói ra những lời này cũng không có gì là lạ.
Nhưng Lâm Vũ lại cũng nói như vậy, bà ấy bỗng chốc nghi ngờ.