Vừa mở cửa đã nhìn thấy ba của Trương Thục Phi là Trương Công Minh cầm một cây xẻng xúc đồ ăn, trên người còn đeo một cái tạp dề đi từ trong bếp ra.
“Ôi, Tiểu Lạc, đã mấy năm không gặp rồi, tên nhóc cậu lại cao hơn rất nhiều. Sao ba cháu không đến? Lâu lắm rồi chú không gặp ông ấy.” Trương Công Minh tươi cười.
“Chào chú Trương, đã lâu không gặp. Ba cháu còn phải đi xử lý một số việc trong nhà máy nên lần này không đến được.”
“Được rồi, đừng lải nhải nữa. Ông xem ông đeo tạp dề y chang như là đàn bà vậy, có ông chồng nào cứ suốt ngày ở nhà chơi với đồ ăn như ông không? Chẳng ra dáng đàn ông một chút nào cả.” Mẹ của Trương Thục Phi cởi giày cao gót ra, cằn nhằn.
“Mẹ của xấp nhỏ, Tiểu Lạc đang ở đây đó, bà cho tôi chút mặt mũi được không?”
“Còn cần mặt mũi gì chứ? Bà đây đói sắp chết rồi, mau bưng đồ ăn lên đi, lát nữa tôi còn hẹn mấy chị em đi làm tóc nữa.” Mẹ của Trương Thục Phi ngồi xuống ghế sô pha trước.
Trong khi đó Trương Thục Phi đi lấy bát đĩa và đũa, còn Lạc Tú đã vào bếp để phụ giúp bưng đồ ăn.
“Thục Phi, lại đây một lát. Không phải mẹ đã nói với con phải có mắt nhìn người một chút sao? Con xem mẹ đã gặp phải một người không có tiền đồ như ba con rồi, phải sống những ngày tháng như thế nào con cũng đã rõ. Bây giờ con xem tên kia kìa, vừa đến đã lao vào nhà bếp, mẹ thật lo lắng nó lại cùng một loại với ba con quá.”
Khi mẹ của Trương Thục Phi nhìn thấy Lạc Tú vào bếp giúp dọn đồ ăn, bà ta không thích điều đó, ngược lại còn nói xấu sau lưng anh.
Mặc dù mẹ của Trương Thục Phi đã hạ giọng khi nói những lời này, nhưng dù sao Lạc Tú cũng là linh hồn tiên tôn, làm sao anh có thể không nghe thấy chứ?
Thật ra nếu như Lạc Tú không đi bưng đồ ăn thì mẹ của Trương Thục Phi lại nói anh thật sự coi mình là khách sao?
Lại sẽ nói mấy câu như cũng không biết đi phụ giúp này nọ.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, cả bốn người bắt đầu ngồi ăn cùng nhau.
“Lạc Tú, tôi muốn hỏi cậu tới Tân Châu để làm gì vậy?” Mẹ của Trương Thục Phi bắt đầu lên tiếng, mục đích rõ ràng là muốn ra điều kiện với Lạc Tú.
“Mẹ, ăn cơm đi.”
“Con gái à, có mấy chuyện phải nói cho rõ ràng. Cho dù làm gì, nhất định phải nộp tiền cho con.”
“Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì cả.” Lạc Tú trả lời, anh nhớ trước khi đến thì đã sắp xếp công việc và đến làm việc ở công ty của Trương Thục Phi, nhưng Lạc Tú không thèm giải thích.
“Hả? Vậy cậu định khi nào sẽ mua nhà? Tôi nói cho cậu biết, lúc nãy tôi nhắc đến căn biệt thự thời đại đó không phải là chỉ buột miệng nói chơi đâu, thật sự là yêu cầu bên kia phải mua nhà ở đó.” Mẹ của Trương Thục Phi nhướng mày nói.
“Hơn nữa con gái của tôi xuất sắc như vậy, mấy người muốn mua xe thì phải là xe sang. Tôi cũng không muốn làm khó cậu, dù sao cũng mới đi làm, nhưng dù thế nào cũng phải là xe trên trăm vạn mới được.” Mẹ của Trương Thục Phi lại bắt đầu đòi hỏi.
“Cậu cũng đừng trả lời tôi. Tôi có thể nói cho cậu biết gần đây có một cậu nhà giàu kia đang theo đuổi Thục Phi của chúng tôi.” Mẹ của Trương Thục Phi lại nói, ý tứ rất rõ ràng, con gái của chúng tôi không hề sợ ế. . Truyện Sắc
“Mẹ!” Trương Thục Phi sợ hãi nói.
Mà Lạc Tú liếc nhìn Trương Thục Phi, trong mắt cô ta lại có vẻ bối rối tránh né.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Trương Thục Phi đứng dậy đi mở cửa để che giấu sự bối rối của mình.
“Chào, Thục Phi, thì ra em ở nhà à? Sao lại không trả lời điện thoại của anh?”
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc bộ đồ Versace cao khoảng một mét tám, đeo kính râm, trên cổ tay khoe chiếc đồng hồ trị giá mấy chục vạn, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu có, trên tay còn cầm một bó hoa.
Và phía sau người đàn ông còn có một chiếc Cayenne màu đen đang đậu.
“Sao anh lại đến đây?” Trương Thục Phi nhìn thấy anh ta thì càng thêm luống cuống.
“À, chẳng phải hôm nay là ngày nghỉ à? Anh muốn hỏi em có rảnh không? Tối nay đi xem phim nhé?” Người đàn ông dịu dàng nói.
“Đêm nay tôi bận rồi, không đi được.” Trương Thục Phi do dự một lát rồi từ chối, dù sao Lạc Tú vẫn còn ở đây.
“Ôi, là Tiểu Trần à, sao cháu lại tới đây? Đừng đứng bên ngoài nói chuyện, nhanh lên, mời vào trong, mời vào trong.”
Đột nhiên mẹ của Trương Thục Phi tỏ ra rất nhiệt tình, bà ta đẩy Trương Thục Phi ở cửa ra, sau đó nắm tay người đàn ông tên Trần Hữu kéo vào nhà.
Mà khoảnh khắc Lạc Tú nhìn thấy người đàn ông kia thì trong lòng anh bỗng giận sôi sùng sục.
Trần Hữu!
Tất cả hận thù kiếp trước đồng loạt dâng lên trong lòng Lạc Tú.
Trần Hữu ở kiếp trước chính là cơn ác mộng không thể dứt bỏ của Lạc Tú.
Con trai của cựu phó thị trưởng Tân Châu, có thể nói là rất giàu có và đầy quyền lực.
Mặc dù gia đình của Trương Thục Phi phản đối nhưng tình cảm của Trương Thục Phi dành cho Lạc Tú khá tốt. Thật không may, sau khi Trần Hữu xuất hiện, cuối cùng Trương Thục Phi không thể chịu đựng được sự cám dỗ của cuộc sống xa hoa nên đã phản bội Lạc Tú.
Đáng ghét nhất là Trương Thục Phi vừa hẹn hò với Trần Hữu lại vừa ra vẻ quan tâm đến Lạc Tú.
Điều này khiến mọi người xung quanh xem Lạc Tú như trò cười. Lần cuối cùng Lạc Tú bắt tại trận họ thông dâm với nhau nên mới rõ ràng mọi chuyện. Mà lúc đó, một trăm vạn trên người Lạc Tú đã bị mẹ của Trương Thục Phi lừa lấy đi hết.
Cuối cùng, Lạc Tú không phục đã đến gặp Trần Hữu, nhưng bị Trần Hữu khích tướng đã đồng ý đánh cược. Không ngờ Trần Hữu đã dàn dựng một âm mưu, khiến Lạc Tú mất toàn bộ một ngàn vạn. Lạc Tú không có số tiền này nên Trần Hữu đã cho người đánh gãy hai tay của anh, đập vỡ nát xương cốt khiến cho Lạc Tú trở thành một kẻ tàn phế.1
Có thể nói, khởi đầu của bi kịch kiếp trước là do người đàn ông trước mặt ban cho anh, nhưng bây giờ Lạc Tú đã không còn là Lạc Tú của ngày xưa nữa. Kiếp trước Trần Hữu đã làm những gì với anh thì ở kiếp này, Lạc Tú bắt anh ta phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
“Tiểu Trần, cháu đến mà không báo trước một tiếng, xem cô còn chưa chuẩn bị món gì ngon nữa. Cháu ngồi xuống trước đi, hôm nay rất vui nên sẽ xuống bếp tự tay nấu hai món sở trường.” Mẹ của Trương Thục Phi nói xong bèn đeo tạp dề lên.
“Cô à, đây là nước hoa mà bạn cháu mang từ Pháp về. Cháu đã nhờ cô ấy lấy một lọ, cô xem có thích không, nếu không thích thì cháu sẽ mang về.” Tay trái Trần Hữu cầm bó hoa, tay phải cầm một hộp quà.
“Thích, thích. Cháu chỉ cần tới chơi là được rồi, còn quà cáp gì nữa chứ?” Mẹ của Trương Thục Phi cười nói.
Nhưng ánh mắt không tự chủ liếc nhìn, đương nhiên bà ta cũng đoán ra loại nước hoa này có giá cả vạn đấy chứ nhỉ?
“Đây là?” Trần Hữu nhìn Lạc Tú.
“Cậu ta ấy à? Là bạn cùng học đại học với Thục Phi, ba của cậu ta là bạn học với lão già không có tiền đồ kia của nhà cô.”
Mẹ của Trương Thục Phi sửa lại, rõ ràng Lạc Tú là bạn trai của Trương Thục Phi, nhưng mẹ của Trương Thục Phi cố tình không nói gì mà lại giới thiệu là bạn học.
Mà lại còn cố tình lắc lắc món quà của Trần Hữu trước mặt Lạc Tú, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
“Xin chào.” Trần Hữu như nhìn thấy điều gì đó, rồi vươn tay định bắt tay với Lạc Tú, có điều trong lòng anh ta không khỏi cười khẩy.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Lạc Tú còn không thèm nhìn Trần Hữu lấy một cái mà tự mình ăn đồ ăn.
Bàn tay của Trần Hữu treo lơ lửng trong không trung.
Điều này khiến Trần Hữu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.