Có lẽ nhà họ Lục không có nhiều tên tuổi vang dội trong xã hội hiện đại.
Thậm chí có thể nói là không có bao nhiêu người biết, nhưng trong giới võ giả và tu đạo thì lại là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng bình thường cực kỳ khiêm tốn, rất ít đệ tử nhà họ Lục ra ngoài dạo chơi. Nhưng là thế gia phù văn, nghe nói gia chủ nhà họ Lục có bản lĩnh thông thiên, có thể thông qua phù văn để mời thần đuổi quỷ, có quan hệ thân thiết với Tát Mãn và Khiêu đại thần ở Đông Bắc đương đại.
Hơn nữa, nghe nói chuyện sông Trường Giang khô cạn từng gây xôn xao dư luận, cũng do nhà họ Lục đã ra tay làm phép, dẫn đến đại chiến với hà yêu.
Năm 1954 sông Trường Giang khô cạn, nếu là người dân sống ở thành phố Thái Hưng, có lẽ sẽ hiểu khá rõ về chuyện này.
Nhưng không ai biết lúc đó nhà họ Lục đã đánh nhau với hà yêu hay thứ gì khác.
Nhưng lúc đó sông Trường Giang thật sự đã khô cạn trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Điều này đủ để chứng tỏ người nhà họ Lục đáng sợ đến nhường nào.
Là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lục đương đại, từ nhỏ Lục Tề Thiên đã thông thạo đạo phù văn. Nghe nói anh ta từng lên Long Hổ Sơn ở Giang Tây học một khoảng thời gian, được Long Hổ Thiên Sư đương đại khen ngợi không ngớt.
Mọi người đều cho rằng Lục Tề Thiên thật sự là thiên tài trong một trăm năm qua của nhà họ Lục, một tay phù văn đạo thuật gần như đuổi kịp gia chủ nhà họ Lục.
Vì thế, Lục Tề Thiên hoàn toàn không đặt Lạc Tú vào mắt, bởi vì anh ta thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.
Với phù văn đạo thuật của anh ta, trừ khi gặp phải Tông Sư hoặc người tu hành Nhập Đạo, bằng không chỉ có thể bị anh ta nghiền ép.
Thấy Lục Tề Thiên ra sân, nhất thời trong mắt nhiều người đều hiện lên vẻ mong đợi, dù gì cũng được mở mang phù văn đạo thuật trong truyền thuyết, coi như chuyến đi lần này cũng không tốn công vô ích.
Cộng thêm Lục Tề Thiên có khí chất bất phàm, tướng mạo xuất chúng, nên rất nhiều cô gái đều mỉm cười với anh ta.
Còn đối với Lạc Tú?
Anh ngông cuồng tự đại, không biết trời cao đất rộng, đương nhiên sẽ khiến nhiều người lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Anh sẽ hối hận vì những gì mình vừa nói.”
Lục Tề Thiên từ tốn đi về phía Lạc Tú.
Anh ta giơ lá bùa màu vàng kẹp giữa ngón tay trỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Thần đến!” Lục Tề Thiên bỗng gầm lên, lúc này khí thế của anh ta đã thay đổi.
Đây là chiêu mời thần bằng phù văn, rất giống với Khiêu đại thần ở Đông Bắc, nhưng lại khác.
Hơn nữa chắc chắn thần được mời tới không phải là nhân vật tầm thường.
Mái tóc dài của Lục Tề Thiên bay phấp phới, khí thế tăng vọt, thậm chí xung quanh còn nổi gió to, như thể từ nơi sâu xa có một sức mạnh kỳ lạ đang tăng cường trên người Lục Tề Thiên.
Điều này đã khiến mọi người kinh ngạc thốt lên, nhất là khi bọn họ nhìn thấy xung quanh Lục Tề Thiên lại xuất hiện một tầng ánh vàng.
“Trước đây tôi cảm thấy đây chỉ là thủ đoạn lừa gạt, hôm nay được tận mắt nhìn thấy mới biết mình thật nông cạn, trên đời này thật sự có những thứ này.” Có người cảm thán.
“Có thể nói bản lĩnh này thật sự thần thông!”
Ngay cả vị Tông Sư ở Xuyên Tây và Thạch Tứ Quỷ cũng đứng dậy.
Ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Ánh vàng đó giống như một lớp lụa mỏng dính lên người Lục Tề Thiên, phát ra ánh sáng lung linh, giống y như thần tiên hạ phàm.
“Bản, bản lĩnh này thật sự…”
Mọi người đều trợn mắt há mồm, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Nhất là Vu Sa Sa, bây giờ ánh mắt cô ta lại dấy lên tia hy vọng, cho dù Lạc Tú mạnh đến đâu đi chăng nữa thì sao chứ?
Chẳng lẽ anh có thể ngăn cản thần thông này, vượt ra ngoài sức mạnh của thế tục hay sao?
Lục Tề Thiên di chuyển, hóa thành một ánh vàng, động tác nhanh đến mức khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.
Anh ta tung ra một cú đấm, thậm chí không khí còn nổ tung, âm thanh đinh tai nhức óc, giống như sấm nổ.
Cú đấm của anh ta có thể rung chuyển núi non, một khi đấm xuống có thể đấm bẹp một chiếc ô tô.
Vì thế anh ta tự tin rằng một đòn có thể đấm Lạc Tú đến mức nát thịt.
“Lục sư điệt, hãy giữ lại mạng của cậu ta để hỏi cho ra đơn thuốc.” Thạch Tứ Quỷ thấy cú đấm này lao tới với khí thế bức người thì sợ hãi bật thốt.
Nhưng đã quá muộn rồi, rõ ràng Lục Tề Thiên đã bị mấy câu nói lúc nãy của Lạc Tú chọc giận, nên vừa ra tay đã dùng sát chiêu.
“Chỉ là một võ giả Nội Kình Đại Thành cũng dám hống hách trước mặt tôi.”
“Chết đi!”
“Bùm!”
Xung quanh bụi bay mù mịt, mặt đất lấy hai người làm trung tâm sụp đổ thành một vòng tròn, thậm chí nhiều người còn bị ù tai.
Mặc dù bụi bay mù mịt, nhưng vẫn có người nhìn về phía đó, cả hai bóng dáng đều không nhúc nhích.
Nhưng bỗng có một tiếng phụt.
Lục Tề Thiên bỗng hộc máu.
Ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
“Chuyện này sao có thể?” Lục Tề Thiên giận dữ gào thét.
“Nhìn thì có vẻ lộng lẫy, tôi còn tưởng anh mạnh đến cỡ nào.” Lạc Tú nở nụ cười chế giễu.
Lạc Tú vốn định mở mang tầm mắt về sức mạnh phù văn của nhà họ Lục, nhưng đã khiến anh thất vọng rồi.
“Cũng đúng, tôi quá đề cao anh rồi.” Lạc Tú lắc đầu nói.
Anh vốn tưởng rằng mặc dù hiện nay Trái Đất không thích hợp để tu đạo, nhưng vẫn sẽ có một số thứ truyền lại từ thời thượng cổ.
Ai dè chỉ là mấy thứ hào nhoáng ở bên ngoài, nhưng bên trong lại trống rỗng.
Nó thật sự kém xa với bản lĩnh mời thần linh thực thụ của Tiên giới.
Cái được gọi là phù văn kia chỉ là ngôn ngữ đặc biệt kết nối với thần minh, thậm chí còn có thể kết nối với trời đất.
Nhưng tiếc rằng thứ mà Lục Tề Thiên mời tới chỉ là một luồng khí kỳ lạ, chứ không phải là thần minh thực thụ.
Nhìn thì có vẻ lộng lẫy, nhưng thậm chí còn không đánh lại một Tông Sư bình thường.
Điều này đã khiến Lạc Tú nhất thời cảm thấy thất vọng.
Đúng lúc này, cú đấm của Lục Tề Thiên bị Lạc Tú đỡ bằng một chưởng, nhưng lại khiến anh ta chấn động đến mức hộc máu.
Lạc Tú lắc đầu thất vọng, túm lấy nắm đấm của Lục Tề Thiên, rồi đột ngột dùng sức, ném mạnh anh ta xuống đất.
Rầm!
Lại là một tiếng vang kịch liệt, cả người Lục Tề Thiên bị đập xuống đất, tạo thành một chiếc hố sâu.
Nếu không có ánh vàng che chở, e rằng Lục Tề Thiên đã biến thành một đống bùn nhão.
Nhưng dù là thế, Lục Tề Thiên vẫn bị chấn động đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, khí huyết dâng trào, ánh vàng bị đánh tan, mắt tai mũi miệng đều là máu tươi.
“Chỉ dựa vào anh cũng xứng gọi người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi sao?” Lạc Tú mỉa mai.
Lục Tề Thiên bị câu nói này chọc tức đến mức sắc mặt tái mét, cả người run rẩy, nhưng anh ta cách quá xa Lạc Tú.
Lúc nãy anh ta còn nói khoác không biết ngượng, muốn dạy cho Lạc Tú một bài học, ai dè chỉ trong tích tắc lại thành ra như vậy.
Ban đầu anh ta còn thề son sắt rằng chắc chắn Lạc Tú sẽ chết trong một quyền, ai ngờ lại là trò cười trong mắt người khác.
Kể từ khi anh ta xuất đạo cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta nếm trải mùi vị thất bại bị người khác nhục nhã.
“Aaa, tôi phải giết…”
“Ồn ào!” Lạc Tú nhấc chân, đạp thẳng xuống cánh tay phải của Lục Tề Thiên, khiến anh ta nhất thời im bặt.
“Cậu thật to gan! Ngay cả thiếu gia chủ nhà họ Lục mà cậu cũng dám đánh?” Vị Tông Sư ở Xuyên Tây bước ra, giận dữ quát vào mặt Lạc Tú.
“Ông bớt nói nhảm lại đi! Nếu các ông muốn cướp đơn thuốc một cách trắng trợn cũng được thôi, tôi sẽ cho các ông một cơ hội, các ông hãy cùng xông lên đi!” Lạc Tú nhìn Thạch Tứ Quỷ, vị Tông Sư ở Xuyên Tây và Đinh Lão Quái vật của Kim Cương Môn.