Mục lục
Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

KTV ở Phượng Hoàng Cổ Trấn cũng không nhiều cho lắm, đám người đi thẳng đến KTV sang trọng nhất của Phượng Hoàng Cổ Trấn.

Khải Tát Cung!

Nghe nói ông chủ đứng sau Khải Tát Cung có chút thế lực, nên người tới đây ăn chơi đều khá tuân thủ quy tắc, cũng không có ai dám ầm ĩ ở đây.

Tất nhiên Thạch Quân là một ngoại lệ, dù gì anh ta cũng là con trai của trưởng trấn, cho nên ông chủ của Khải Tát Cung cũng phải nể mặt anh ta đôi chút.

Hơn nữa rõ ràng Thạch Quân là khách quen ở đây, bởi vì sau khi tới đây, ông chủ của Khải Tát Cung đã đích thân ra ngoài chào đón.

“Anh Quân, anh lại tới nữa à?” Ông chủ cười híp mắt hỏi, trông cực kỳ khách sáo.

“Phòng đế vương theo quy tắc cũ.” Thạch Quân kiêu ngạo nói, dù gì có mặt mũi trước mặt Nhậm Tư Vũ như vậy sẽ khiến anh ta cực kỳ vui mừng, rồi khiêu khích liếc nhìn Lạc Tú.

Nhưng Lạc Tú lại hoàn toàn phớt lờ, dù gì với thân phận và địa vị của Lạc Tú thì chẳng cần phải so đo với thằng nhãi này.

Sau khi bước vào phòng đế vương, Thạch Quân liền khui mấy chai rượu Tây hơn một vạn, dù gì hôm nay cũng mời mấy người bạn nhà giàu có, nên anh ta cũng không khách sáo.

Còn Lạc Tú thì ngồi một bên, tự hút thuốc, chứ không tham dự vào trò chơi của mấy người này.

Hai tiếng sau, Nhậm Tư Vũ thấy Lạc Tú ngồi một mình một góc, thế là cô ta vác cơ thể đầy mùi rượu của mình tới ngồi cạnh Lạc Tú.

“Anh Lạc, tối nay anh đừng đi về nữa, mà cứ ở thẳng nhà của tôi đi.” Nhậm Tư Vũ nói câu này rất đơn thuần, chứ không có ý gì khác.

Nhà của cô ta cũng khá rộng, có tới mấy căn phòng trống, nếu Lạc Tú ở lại đêm nay, đúng lúc sáng sớm ngày mai có thể tiếp tục đi lên núi hái thuốc.

Nhưng khi Thạch Quân nghe thấy câu này thì sắc mặt nhất thời sa sầm.

“Nào, người anh em, uống hết ly rượu này rồi thì gọi tôi một tiếng anh Quân, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.” Thạch Quân cười khẩy.

Câu nói này đã khiến Lạc Tú nhíu mày.

“Này cậu bạn nhỏ, tốt nhất là cậu đừng có hô to gọi nhỏ ở đây.” Rõ ràng Lạc Tú hơi không vui.

“Tôi hô to gọi nhỏ ư?” Thạch Quân đặt ly rượu xuống bàn, mấy người khác cũng đứng dậy ngay.

“Sao nào? Anh đang coi thường tôi đúng không?” Thạch Quân hừ lạnh.

“Ngay cả ông chủ KTV này cũng phải gọi tôi một tiếng anh Quân.”

“Tôi bảo anh gọi tôi một tiếng anh Quân là coi trọng anh rồi đấy.”

“Đúng đó, ở đây mọi người đều phải nể mặt anh Quân.” Phỉ Phỉ cũng đứng bên cạnh lên tiếng.

“Sau lưng ông chủ nơi này chính là lão đại thành phố Thanh Thủy, Vạn Hồng Uy.”

“Thôi bỏ đi, một người từ nơi khác đến như anh chắc chắn sẽ không biết mấy chữ Vạn Hồng Uy này có nghĩa là gì.” Thạch Quân khinh bỉ nhìn Lạc Tú.

“Thạch Quân!” Nhậm Tư Vũ vừa thấy thế cũng nhất thời không vui, nên đứng dậy quát ngay.

“Cậu mau ngồi xuống đi!” Nhậm Tư Vũ lên tiếng. Cô ta cũng sợ sẽ gây ra chuyện, bởi vì nhân vật như Vạn Hồng Uy không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.

“Được, coi như tôi nể mặt Tư Vũ.” Thạch Quân cũng nghe lời Nhậm Tư Vũ.

“Nhưng Tư Vũ à, nhân cơ hội ngày hôm nay, anh muốn để em trở thành người phụ nữ của Thạch Quân anh.” Thạch Quân kiêu ngạo nói.

Nhậm Tư Vũ nghe vậy thì cau mày.

“Thạch Quân, cậu uống nhiều rồi.”

Cảm giác mà cô ta dành cho Thạch Quân chỉ là bạn bè bình thường, nên lúc này Thạch Quân bỗng nói ra câu nói này, khiến Nhậm Tư Vũ hơi lúng túng.

“Anh không uống nhiều, mà anh rất tỉnh táo, em cũng biết anh thích em mà.” Thạch Quân đứng bên cạnh lên tiếng.

“Tư Vũ, hay là cậu đồng ý đi?” Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh nói chen vào.

“Tư Vũ, anh còn chuẩn bị quà cho em nữa.” Đúng lúc này, Thạch Quân chỉ tay ra ngoài cửa.

Sau đó cửa phòng bao mở ra, một nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh kem khổng lồ và một bó hoa hồng lớn đi vào, rõ ràng đã sớm chuẩn bị rồi.

“Tư Vũ, chúc mừng sinh nhật em, cũng mong em đồng ý với anh.” Đúng lúc này Thạch Quân cầm bó hoa hồng đưa tới trước mặt Nhậm Tư Vũ.

Nhưng Nhậm Tư Vũ lại lắc đầu, rồi đẩy bó hoa qua một bên.

“Cảm ơn cậu, nhưng chúng ta vẫn nên làm bạn sẽ tốt hơn.”

Sắc mặt Thạch Quân nhất thời hơi khó coi.

“Tư Vũ, có phải em thích tên tiểu bạch kiểm này đúng không?” Thạch Quân chỉ vào Lạc Tú hỏi.

“Tôi lặp lại lần nữa, anh ấy chỉ là bạn bè bình thường của tôi, còn nữa chuyện tôi thích ai không liên quan gì đến cậu, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

“Nhậm Tư Vũ!” Thạch Quân hơi thẹn quá hóa giận.

Anh ta vốn tưởng rằng hôm nay Nhậm Tư Vũ sẽ đồng ý với anh ta.

Ai dè cô ta lại từ chối.

Điều này đã khiến Thạch Quân hơi sượng mặt, nên dứt khoát ném bó hoa trong tay qua một bên.

Mà lúc này nhân viên phục vụ đang đốt nến, bởi vì bọn họ đã sớm sắp xếp chuyện này rồi, cộng thêm nhân viên phục vụ cũng không nhìn thấy.

Đúng lúc này, bó hoa đó đập tới, nhất thời đập trúng người nhân viên phục vụ, bởi vì anh ta đang tập trung đốt nến, mà bó hoa lại đập trúng mặt của anh ta, nên tay nhất thời run rẩy, rồi cắm vào trong bánh kem.

Vừa hay Thạch Quân quay đầu lại nhìn thấy nên bùng lửa giận lên ngay.

Anh ta đang phát sầu vì không có nơi để phát tiết đây.

“Bốp!” Anh ta vung tay tát vào mặt nhân viên phục vụ.

“Mẹ kiếp, mày có muốn làm việc nữa hay không?”

“Không phải, anh đẹp trai này, lúc nãy là do anh…”

“Mụ nội nó!” Thạch Quân vừa nghe thấy đối phương còn dám ngụy biện thì nhấc chân đạp vào bụng nhân viên phục vụ ngay, nhân viên phục vụ nhất thời bị đạp đến mức ngã lăn xuống sàn.

“Thạch Quân, cậu đang làm gì đấy?” Nhậm Tư Vũ vừa nhìn thấy nhân viên phục vụ bị đạp ngã thì định chạy tới dìu người đó lên, nhưng lại bị Phỉ Phỉ kéo lại.

Mấy người khác cũng đi tới, đạp mạnh vào người nhân viên phục vụ.

“Mẹ kiếp, mày bị mù rồi đúng không?”

“Ngay cả anh Quân mà mày cũng dám chọc.”

Thạch Quân dứt khoát cầm một chai rượu đi về phía nhân viên phục vụ.

Nhậm Tư Vũ thấy thế thì vùng vẫy định kéo nhân viên phục vụ ra, nhưng lại có người kéo cô ta lại, nên cô ta không thể nào đi qua đó được.

“Thạch Quân, cậu mau ngừng tay lại!” Nhậm Tư Vũ lớn tiếng gọi.

“Câm mồm, đồ tiện nhân, hôm nay em đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý cho anh.”

“Mẹ kiếp.” Thạch Quân giơ chai rượu lên định đập xuống đầu nhân viên phục vụ.

Nhưng một giây sau, một điếu thuốc bỗng ném trúng tay phải Thạch Quân, khiến anh ta bị bỏng, nên chai rượu trong tay nhất thời rơi xuống sàn.

Nhưng điều này càng khiến Thạch Quân nổi giận hơn, anh ta mặt mày u ám quay đầu nhìn về phía Lạc Tú.

“Được, được lắm.” Anh ta vốn đã chướng mắt với Lạc Tú rồi.

“Cậu mau xin lỗi nhân viên phục vụ đó đi.” Lạc Tú lạnh lùng nhìn đám người Thạch Quân.

Đây vốn chỉ là một đám nhóc con, theo lý mà nói thì Lạc Tú không nên so đo với bọn họ, nhưng đám người này thật sự đã chuyện hơi quá đáng.

“Ha ha ha!”

Thạch Quân bỗng cười lớn, sau đó sắc mặt bỗng lạnh lẽo, rất u ám nhìn Lạc Tú.

“Anh có biết tôi là ai không hả?”

“Không ngờ anh lại bắt tôi đi xin lỗi một nhân viên phục vụ.”

“Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu không nên bắt nạt một nhân viên phục vụ như vậy.” Lạc Tú đi qua đó đỡ nhân viên phục vụ kia đứng dậy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Lúc này nhân viên phục vụ đã bị đánh đến mức nhiều chỗ bị bầm tím, chảy cả máu mũi.

Tuổi tác của nhân viên phục vụ cũng không lớn, có lẽ là làm thêm trong kỳ nghỉ hè, lúc này đang khóc lóc.

“Tôi bắt nạt cậu ta thì có làm sao?”

“Ở đây là do tôi định đoạt.”

“Cậu bạn nhỏ, thế giới này rộng lớn hơn cậu nghĩ, cũng có rất nhiều người mà cậu không trêu nổi, bây giờ cậu hãy xin lỗi cậu ta vẫn còn kịp đấy.” Lạc Tú lạnh nhạt nói.

“Tôi không trêu nổi ư?” Thạch Quân cười chế giễu.

“Anh có biết ông chủ nơi này cũng phải nể mặt tôi hay không? Ở Phượng Hoàng Cổ Trấn này, không có ai là tôi trêu không nổi.” Thạch Quân cười khẩy, rồi búng ngón tay.

Nhất thời có người đã đi ra ngoài.

“Hôm nay anh đã gây rắc rối rồi, ở Phượng Hoàng Cổ Trấn mà anh dám trêu chọc Thạch Quân, anh có còn nhớ lời nhắc nhở mà tôi đã nói với anh lúc trước hay không?” Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.

Sao anh ta không nhìn xem Thạch Quân là ai cơ chứ? Anh ta dám sai bảo Thạch Quân như vậy, đợi lát nữa sẽ có trò hay để xem rồi.

Chẳng mấy chốc, hai ba mươi người hùng hổ xông vào trong.

Cảnh tượng này đã dọa Nhậm Tư Vũ sợ hãi.

Trong đó người cầm đầu là ông chủ tiệm KTV này.

“Ông chủ Trương, ông xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?” Thạch Quân cười khẩy nhìn Lạc Tú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK