Căn phòng mà Thẩm Nguyệt Lan ở là trong một khu chung cư cũ có quy mô khác nhau.
Cũng may là không có phá bỏ và di dời, chỉ cần quét tước một chút là được, Lạc Tú vẫn luôn đề nghị là mua một căn nhà riêng biệt, nhưng Thẩm Nguyệt Lan lại có chút luyến tiếc.
Đoàn người bận việc nửa ngày, cuối cùng cũng thu dọn sạch sẽ nhà ở, Thẩm Nguyệt Lan thuận đường mang một ít đồ ăn về, sau khi thu dọn sạch sẽ thì bắt đầu nấu cơm.
Lý Anh Anh và Lý Giai Di tất nhiên cũng sẽ ở lại ăn cơm cùng hai người, chỉ có điều, những lời nói hôm nay khiến trong lòng Lý Giai Di rất không thoải mái, cho nên từ đầu đến cuối cô ta đều không hé răng.
Mà Lý Anh Anh thì ngược lại, giống như mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt, đến nỗi Thẩm Nguyệt Lan phải kêu gào muốn mang Lạc Tú đi mai mối.
Đối với chuyện Lý Anh Anh muốn tác hợp cho Lý Giai Di và Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan vẫn còn giả ngây giả dại, ra vẻ như không biết.
Làm xong đồ ăn, còn chưa kịp bắt đầu dùng bữa, ngoài cửa đã có tiếng người gõ cửa.
Lý Giai Di ra mở cửa thấy người mới tới, suýt chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên muốn trốn sang bên cạnh.
Đứa con trai thứ tư của ông Thẩm, Thẩm Tuấn Phong!
Cũng chính là người không phải người thường mà Lý Giai Di nói!
Toàn bộ người nhà họ Thẩm không có ai thích Thẩm Tuấn Phong, bao gồm cả ba mẹ anh ta. Bởi vì anh ta thật sự chính là một con quái vật biến thái, từ nhỏ tới lớn đã rất quái dị, có cảm giác không hợp với tất cả mọi người, nhất cử nhất động của anh ta đều có sự khác biệt rất lớn so với người bình thường, anh ta chỉ ở trong phòng, nửa đêm thường xuyên sẽ kêu gào vô cùng thảm thiết, nhưng khi mở cửa ra, lại chẳng nhìn thấy cái gì.
Mà điều quan trọng chính là, nhưng nơi anh ta xuất hiện thường xảy ra án mạng.
Nếu chỉ trùng hợp xuất hiện ở một hai vụ thì không sao, nhưng phải có đến hai ba mươi án mạng xảy ra đều có sự xuất hiện của anh ta, như vậy có hơi không lý giải nổi.
Có điều, những vụ án mạng đó thật sự không hề có liên quan gì tới anh ta, cho nên người ta càng coi anh ta như một con quạ đen chuyên mang tới điều đen đủi.
Là một kẻ tượng trưng cho cái chết, người phát ngôn của Tử Thần.
Nhân vật như vậy đương nhiên sẽ không có người thích, nhưng bạn bè của anh ta lại có rất nhiều, trải rộng khắp nơi trên thế giới, thậm chí là ngay cả những nơi anh ta chưa từng đặt chân tới bao giờ như Luân Đôn và La Ma, nhưng bỗng một ngày lại có bạn bè tốt từ bên đó tới đây tìm gặp anh ta, mà sau khi gặp mặt anh ta rồi, thì lại giống như anh em tốt đã từng vào sinh ra tử với nhau vậy.
Thậm chí còn có những người từ tận bên Ai Cập tới tìm anh ta.
Hiển nhiên, trên người Thẩm Tuấn Phong có một số bí mật mà người bình thường không thể lý giải nổi.
Nhìn thấy người tới là Thẩm Tuấn Phong, Lý Giai Di dứt khoát giữ nguyên một bản mặt, đến chào hỏi cũng không thèm chào.
Mà Thẩm Tuấn Phong dường như đã quá quen với việc người khác đối xử với anh ta bằng thái độ như vậy, thậm chí còn không thèm để ý dù chỉ một chút.
Lý Anh Anh thì ngược lại, bà ấy nhìn thoáng qua, dù gì cũng là con cháu, không thể quá phận, nên chào hỏi chút.
Mà Thẩm Nguyệt Lan đương nhiên cũng chào hỏi.
“Dì Nguyệt Lan, cháu tới để thay mặt Tuấn Đào và dì Nguyệt Mai xin lỗi dì.” Thẩm Tuấn Phong mở miệng nói.
“Ha ha, chuyện đã qua thì không cần nhắc lại nữa.” Thẩm Nguyệt Lan khéo léo lảng tránh vấn đề này.
“Đây là em Tiểu Tú đúng không?” Thẩm Tuấn Phong thấy Thẩm Nguyệt Lan không phản ứng lại anh ta, nên đã di dời sự chú ý sang Lạc Tú.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, hy vọng chúng ta có thể sống vui vẻ hoàn thuận với nhau, đúng rồi, anh tới đưa cậu một món quà.” Thẩm Tuấn Phong đột nhiên lấy từ trong lồng ngực ra một món đồ.
Đó là một miếng ngọc bội, thoạt nhìn trông được làm khá đơn sơ, rất là thô ráp, chỉ to bằng ngón cái.
Kỳ thật, khoảnh khắc Thẩm Tuấn Phong vừa bước vào cửa, Lạc Tú đã chú ý tới anh ta, hơn nữa, thứ làm Lạc Tú kinh ngạc chính là, tên Thẩm Tuấn Phong này thế nhưng không phải một người!
Khả năng người thường không nhìn ra, nhưng Lạc Tú lại có thể nhìn ra.
Huyết Tộc phương Tây?
Điều này khiến Lạc Tú có chút kinh ngạc.
Có điều anh ta nửa người nửa Huyết Tộc, chưa kể huyết mạch còn rất pha tạp.
Còn lâu mới có thể so sánh được với Huyết Tộc chân chính.
Dù là võ giả phương Đông cũng được, hay là người tu tiên cũng chẳng sao, đều lấy khí làm cơ sở, ví dụ như võ giả cần tu luyện nội kình, người tu tiên cần tu luyện linh khí.
Mà chưa kể, bên phương Tây người ta chú trọng coi tinh thần lực và linh hồn lực là cơ sở.
Có điều, chỉ là điểm xuất phát có chút bất đồng mà thôi, cuối cùng người tu tiên cũng sẽ đề cập đến cấp độ tinh thần lực và linh hồn lực.
Sau đó, Lạc Tú nhìn thoáng qua miếng ngọc bội kia.
Anh duỗi tay định nhận lấy, nhưng lúc này, một bàn tay khác lại ngăn cản Lạc Tú.
Đó là tay Lý Giai Di.
“Món quà này không được đẹp lắm, đổi cái khác đi.” Lý Giai Di đưa mắt ra hiệu với Lạc Tú.
“Em Giai Di nói cái gì vậy chứ? Đây chính là món quà của một người bạn Indian đưa, cực kỳ hiếm đấy.” Thẩm Tuấn Phong cười cười.
Mà Lạc Tú cũng xem nhẹ ánh mắt của Lý Giai Di, duỗi tay nhận lấy miếng ngọc bội kia.
Miếng ngọc bội này chắc chắn có vấn đề, nhưng nó lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ bên trong Lạc Tú.
Cho nên Lạc Tú mới duỗi tay nhận lấy.
Khoảnh khắc Lạc Tú chạm vào, trong mắt Thẩm Tuấn Phong xẹt qua một tia châm chọc và nụ cười khẩy chợt lóe rồi biến mất.
Như thể là mục đích đã đạt được vậy.
Mà một khắc Lạc Tú cầm lấy miếng ngọc bội kia, anh phát hiện trên miếng ngọc bội này có một năng lượng kỳ dị dao động, và ngay lập tức tiến hành rồi đánh dấu anh.
“Lạc Tú!” Lý Giai Di bỗng nhiên hô to một tiếng, giành lại miếng ngọc bội kia, sau đó ném thẳng ra ngoài cửa sổ!
“Đi, đi khỏi đây nhanh cho tôi.” Lý Giai Di chỉ vào cửa.
Thẩm Tuấn Phong cũng không có nổi giận, dù sao thì anh ta cũng đã đạt được mục đích rồi.
Cũng không hé răng nói chuyện, đứng dậy rồi lập tức rời đi.
Mà Lý Giai Di thì trừng mắt liếc Lạc Tú một cái, sau đó thở phì phì ngồi xuống.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí có phần gượng gạo.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Nguyệt Lan và Lý Anh Anh đi thu dọn bát đũa, lúc này Lý Giai Di mới mở miệng nói chuyện với Lạc Tú.
“Tôi vừa mới cứu anh đấy, anh có biết không hả?” Lý Giai Di tức giận mở miệng nói.
“Ồ?” Lạc Tú nhướng mày.
“E là anh không biết, mấy năm nay tên quái thai Thẩm Tuấn Phong đó đã đi tặng bao nhiêu miếng ngọc bội đó rồi?”
“Nhưng mà những người được tặng đó, mười người thì không hiểu sao chín người đều chết cả.” Lý Giai Di hừ một tiếng.
Mấy năm nay Thẩm Tuấn Phong thật sự đã đem tặng rất nhiều miếng ngọc bội, nhưng nó giống như một lá bùa đòi mạng, dường như mấy người lấy miếng ngọc bội đó xong đều sẽ phải chết oan chết uổng, chết vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Chuyện này Thẩm Nguyệt Lan sống bên ngoài quanh năm đương nhiên sẽ không biết, nhưng dẫu sao thì Lý Giai Di cũng có mối quan hệ với bọn họ, nên ít nhiều cũng nghe nói qua.
Chuyện này vẫn luôn được truyền tai nhau là không chính đáng, đây cũng là lý do tại sao mọi người đều sợ Thẩm Tuấn Phong.
Có điều Lạc Tú lại xua xua tay, như thể anh chẳng làm sao cả, anh chỉ tò mò chút thôi, còn về phần thủ đoạn của Thẩm Tuấn Phong thì trong mắt anh nó thật sự không đáng để nhắc tới.
“Haiz, anh vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi.” Lý Giai Di nhìn thái độ của Lạc Tú, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.
Cô ta vẫn luôn nhắc nhở Lạc Tú, nhưng Lạc Tú lại không chịu nghe.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí có phần gượng gạo.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Nguyệt Lan và Lý Anh Anh đi thu dọn bát đũa, lúc này Lý Giai Di mới mở miệng nói chuyện với Lạc Tú.
Thu dọn bát đũa xong, đám người Lý Giai Di cũng rời đi luôn.
Thẩm Nguyệt Lan thu dọn thêm một chút, Lạc Tú tất nhiên cũng trở về phòng ngồi thiền.
Dường như anh chưa từng tu luyện thất bại, Thái Hoàng Kinh có một bí mật cực lớn, đó chính là một khi tu luyện Thái Hoàng Kinh, Thái Hoàng Kinh sẽ ở trong cơ thể, sẽ tự động vận chuyển liên tục.