Sau khi Diệp Kính Bình nói thế, Diệp Song Song cũng không khỏi lo lắng theo.
“Còn nữa cháu xem đi, ngồi bên cạnh ông già đó là chưởng môn của Hình Ý Môn. Nếu luận về công phu, e là không hề kém cạnh Trần Bá Kiêu.”
Diệp Kính Bình thở dài một tiếng, lần này Lạc Tú có thể có hơi lành ít dữ nhiều rồi.
Dù sao còn có một vị Trương đại sư thần bí khó lường, những người này đều là được Phong Thiên Lôi mời mà đến.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như Lạc Tú may mắn có thắng được Phong Thiên Lôi, hôm nay sợ là cũng rất khó ra ngoài được, bởi vì hiển nhiên những người này nhất định sẽ tìm cớ ra tay với Lạc Tú.
Ở những nơi khác, sau khi Trần Bá Kiêu báo ra danh hào của bản thân, toàn hiện trường hết sức bàng hoàng.
Nhưng Lạc Tú lại nở nụ cười khinh thường.
“Chưa từng nghe nói. Nếu ông không phục thì ông có thể xuống sân mà đánh!”
“Được, tông sư giáp mặt, vậy mà cậu cũng dám cuồng vọng như vậy.”
“Tuy rằng cậu nhất định không có cơ hội này, bởi vì cậu không thể vượt qua được cửa ải của Phong đại ca. Nhưng nếu thực sự có cơ hội, lão phu nhất định xuống sân dạy dỗ cậu thật tốt thay cho người nhà cậu!” Trần Bá Kiêu cậy già lên mặt, khẩu khí vô cùng lớn.
Nhưng câu nói này đã chạm đến vảy ngược của Lạc Tú.
“Tôi xử lý ông ta xong, ông xuống dưới cho tôi. Nếu ông không dám xuống, tôi diệt cả nhà ông!” . W𝒆b đọc 𝙣ha𝙣h 𝐭ại ⩶ 𝐭rù𝙢𝐭r𝘶yệ 𝙣.V𝙣 ⩶
“Được, những người ở đây làm người làm chứng! Tiểu bối vô tri, nếu cậu thật sự có thể thắng, tôi nhất định phải xuống sân mà chỉnh đốn cậu cho thật tốt. Vậy mà lại dám tuyên bố diệt cả nhà tôi?” Trần Bá Kiêu cũng nổi giận.
Ông ta đường đường là tông sư một thế hệ mà lại bị một tên tiểu bối uy hiếp như thế này thì còn biết để mặt mũi ở đâu?
“Tiểu bối, cậu quá không để tôi vào mắt rồi nhỉ?” Phong Thiên Lôi bị Lạc Tú bỏ qua như vậy, nói cứ như là Lạc Tú nhất định có thể thắng được ông ta nên ông ta nhất thời cũng nổi giận.
“Lời tôi nói là thật, ông thật sự không có tư cách khiến tôi phải để mắt!” Lạc Tú nhìn Phong Thiên Lôi với vẻ khinh thường.
Anh đường đường là tiên tôn, cái gọi là tông sư thì Lạc Tú thật sự không để mắt.
Nếu không phải muốn nhìn một chút xem công phu của cái gọi là tông sư trên Trái Đất này rốt cuộc là như thế nào thì vừa rồi Lạc Tú đã tát Phong Thiên Lôi một phát chết tươi.
Không ít người trên khán đài đều lắc đầu, Lạc Tú thật sự quá cuồng vọng rồi.
Người ta là Phong Thiên Lôi, chưởng môn Bát Cực Môn, thành danh đã lâu.
Còn anh mới bao nhiêu tuổi hả?
Khi người ta luyện công, có thể anh còn chưa sinh ra đâu.
Hạ Hân Hân nhìn lên khán đài cũng lắc đầu.
“Lạc Tú, cuối cùng anh sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo tự đại của anh.”
Nếu Lạc Tú không cuồng vọng như vậy, Hạ Hân Hân cảm thấy rằng mình có thể cố gắng chấp nhận Lạc Tú.
Nhưng cô ta không thể chịu được sự cuồng vọng tự đại của Lạc Tú.
Đám người Phong Thiên Lôi, Trương đại sư ngạo nghễ vô cùng, đó là vì người ta có vốn liếng để ngạo nghễ.
Còn Lạc Tú anh thì sao?
Anh thì có cái gì?
“Hân Hân, cháu thấy chưa?”
“Cũng may, lúc đó cô cật lực phản đối cuộc hôn nhân của cháu và cậu ta. Cháu xem cậu ta cuồng vọng như thế kìa. Nếu ở rể nhà họ Hạ, e rằng sẽ gây ra tai họa rất lớn cho nhà họ Hạ!” Hạ Thu Diễm cũng ở một bên lắc đầu bình luận.
Đồng thời thầm mừng vì thật may nhà họ Hạ đã rửa sạch quan hệ với anh, nếu không thì nhà họ Hạ đã bị tiêu diệt vì bị anh liên lụy.
Nhiều ông lớn và người đứng đầu nhà hào phú đều vừa cười khẩy, vừa lắc đầu nhìn Lạc Tú.
Người trẻ tuổi sắc bén một chút không phải là xấu, nhưng sắc bén đến mức như Lạc Tú, hoàn toàn bày ra tư thái “ông đây đứng nhất thiên hạ” thì quá mức rồi.
Đây không phải là lộ vẻ sắc sảo, đây là một loại hành vi ngu ngốc.
Thậm chí có thể nói là vô tri rồi.
Mà Phong Thiên Lôi nghe thấy những lời này của Lạc Tú thì trực tiếp tức quá hóa cười.
Ông ta thành danh đã lâu, ngoại trừ khi đối mặt với Lâm Hóa Long, toàn bộ Hoa Đông còn có ai dám bất kính đối với ông ta?
Ông ta chỉ cần một câu, ở Hoa Đông có ai dám thách thức ông ta?
Lâm Hóa Long đã biến mất, Phong Thiên Lôi ông ta chính là vương giả của toàn bộ khu vực Hoa Đông!
Vậy mà lại không để ông ta vào mắt?
Lại còn là trước mặt nhiều người như vậy nữa, trước mặt toàn bộ giang hồ nhân sĩ của Hoa Đông, trước mặt toàn bộ nhà hào phú Hải Đông!
“Người trẻ tuổi, không thể không nói, nếu bàn về cuồng vọng, Phong Thiên Lôi tôi thật đúng là không phải đối thủ của cậu.”
“Tuy nhiên cậu cũng thật tự đại quá mức rồi. Cậu hoàn toàn không hiểu sự khác biệt giữa tôi và cậu. Cậu nghĩ mình đang nói chuyện với ai?”
“Trong mắt mọi người, tôi chính là thần, vậy mà cậu lại dám bất kính đối với tôi như thế?” Phong Thiên Lôi chắp hai tay sau lưng, khí thế hung hăng.
“Từ lúc năm tuổi tôi đã luyện công cơ bản, tám tuổi đã có thể so chiêu với người lớn, mười ba tuổi đã giành được vô địch lần đầu tiên ở một quyền, hai mươi lăm tuổi trở thành chưởng môn Bát Cực Môn, ba mươi hai tuổi thành tựu tông sư, được ca tụng là thiên tài trăm năm mới có một trong Bát Cực Môn.”
“Vậy mà cậu lại không để tôi vào mắt?”
“Cậu là cái thá gì? Cậu lại có thể có được thành tựu gì để bày ra?”
“Nếu bàn về công phu quyền cước. Trong toàn bộ Hoa Đông, ngoài Lâm Hóa Long, ai có thể là đối thủ của Phong Thiên Lôi?” Phong Thiên Lôi ngạo nghễ nói.
“Nói nhảm nhiều quá, có định đánh nhau nữa hay không?” Lạc Tú nói với vẻ không kiên nhẫn.
Những lời này lọt vào tai anh chỉ là một ít lời nói nhảm.
“Được, vốn định cho cậu sống lâu thêm vài phút trên thế giới này trước khi chết. Nếu cậu đã vội vã đi tìm cái chết như thế, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu!” Phong Thiên Lôi nói bằng giọng hung ác.
“Yên tâm đi, cậu sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Tôi sẽ không để cho cậu chết một cách dễ dàng.” Phong Thiên Lôi vươn tay cởi áo khoác, trên người chỉ để lại một chiếc áo ngắn.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhất thời thốt lên kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy cánh tay của Phong Thiên Lôi.
Cánh tay của người bình thường được bao phủ bởi da, nhưng cánh tay của Phong Thiên Lôi được bao phủ bởi một lớp da chết dày hoặc vết chai.
Nguyên nhân là do khổ luyện các kỹ năng cơ bản của Bát Cực Môn tạo thành, thường đánh vào thân cây bằng cẳng tay.
Tuy nhiên, Phong Thiên Lôi còn tàn nhẫn hơn, thứ mà ông ta đánh không phải là thân cây, mà là một cây cột đồng.
Hơn nữa, cột đồng đã bị Phong Thiên Lôi đánh gãy từ lâu, giờ nó đã trở thành một thắng cảnh ở Bát Cực Môn để mọi người chiêm ngưỡng!
“Nhận lấy cái chết đi.” Phong Thiên Lôi cười khẩy một tiếng.
Trong lòng ông ta vốn dĩ không muốn phô trương lớn như vậy để đối phó với Lạc Tú.
Nhưng ông ta muốn giết gà dọa khỉ cho giang hồ nhân sĩ ở khu vực Hải Đông và Hoa Đông chứng kiến.
Trận chiến này càng kinh hoàng thì tác dụng răn đe càng lớn.
Thậm chí ông ta còn có chút đáng tiếc, vì thực lực của Lạc Tú quá yếu.
Nếu đối phương là một tông sư thì thật tốt biết bao.
Dù sao giết chết một tiểu bối vô danh như Lạc Tú vẫn ít gây sốc hơn nhiều so với giết một tông sư!
Phong Thiên Lôi mở thế đứng, sau đó tiến lên một bước, lập tức đánh ra một chưởng.
“Để cho cậu học hỏi một chút về công phu chân chính!”
Một chưởng này tung ra, nhất thời kình phong đánh úp lại. Thân thể Lạc Tú xoay tròn như con quay, sau đó né tránh được một đòn này.
Nhưng mặt đất bị đánh thủng một cái khe sâu nửa mét và dài năm sáu mét.
Người trên khán đài cảm thán, lộ ra vẻ khác lạ.
Đây là tông sư sao?
Đây là cao thủ võ lâm chân chính sao?
Nếu vừa rồi Lạc Tú không né tránh, e rằng sẽ trực tiếp bị đánh chết, đúng không?
Đây là nội kình ư?
Đây chẳng lẽ chính là khí công trong truyền thuyết?
“Phản ứng không tệ.” Phong Thiên Lôi bật cười, áp sát, sau đó lại là một chưởng nữa tung về phía Lạc Tú.