“Sao lại quá đáng hả?” Lạc Tú nhíu mày nói.
“Tôi nói chứ ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn học, cậu lại còn là người lái Bugattis, sao lại đi tiền mừng chỉ có 66 tệ?”
“Cậu không biết xấu hổ mà lấy ra à?” Người mở miệng là một tên béo đứng cùng Lưu Văn Vĩ.
Anh ta tên Chu Tiểu Quân, hiện tại là một kẻ phóng túng tại thành phố Thanh Thủy, dưới trướng có vài tên thuộc hạ đầu trâu mặt ngựa.
Cũng coi như là một tên lưu manh có tiếng tại thành phố Thanh Thủy.
Đêm qua anh ta nhìn Lạc Tú không vừa mắt, nhưng vẫn luôn nhịn không nói.
Hơn nữa anh ta cảm thấy người có bối cảnh thâm sâu phức tạp như Lưu Văn Vĩ không so đo với Lạc Tú là vì Lưu Văn Vĩ rộng lượng.
Nhưng anh ta thì khác, không quan tâm Lạc Tú cậu có tiền hay không, anh ta nhìn không vừa mắt thì anh ta nói, dù sao Lạc Tú cậu đến từ nơi khác, cậu còn có thể đấu lại tôi ở Thanh Thủy này sao?
Cho nên lúc này Chu Tiểu Quân trực tiếp mở miệng chất vấn.
“Ít nhiều gì nằm tại tấm lòng, hơn nữa, tôi đi bao nhiêu, có liên quan gì đến cậu?” Lạc Tú vẫn cảm thấy những người này đều là bạn học, cho nên thật không muốn so đo quá nhiều.1
Nhưng bọn họ có vẻ càng ngày càng quá đáng rồi.
“Cậu?”
“Àizzz, thôi, người ta thích đi bao nhiêu tiền là quyền của người ta, mấy cậu xen vào làm gì.” Lúc này Lưu Văn Vĩ giở giọng kỳ quặc nói.
“Hơn nữa, có vài người ấy mà, càng có tiền thì lại càng keo kiệt.”
“Nào có tình nghĩa bạn bè gì?”
“Chu Béo, cậu đừng nói nữa.” Lưu Văn Vĩ ngầm trào phúng.
“Tôi nói này mọi người, tôi là người cực kỳ xem trọng tình nghĩa, nếu không chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi của các cậu, có lẽ hiện tại các cậu đã nằm xuống rồi.” Lạc Tú lạnh lùng mở miệng, đây coi như là cho những người này một lời cảnh cáo cuối cùng.1
“Ồ…?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý chính là cậu muốn xử lý bọn tôi sao?”
“Tôi nhắc nhở cậu một câu, nơi này chính là Thanh Thủy!” Chu Tiểu Quân lấy điện thoại ra muốn gọi người đến.
Xem tư thế kia quả thật là muốn ra tay.
Mà Lưu Văn Vĩ thì lại đang cười khẩy.
Lạc Tú này đúng là điên cuồng, nếu thật muốn điên thì anh ta không ngại cho Lạc Tú một bài học.
Để cho Lạc Tú biết, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn!
“Ài, làm gì vậy hả? Tất cả mọi người đều là bạn bè mà!”
“Hơn nữa, đây là hôn lễ của người ta, gây chuyện như thế rất không thích hợp, tất cả mọi người xin bớt giận, xin bớt giận.” Có người đứng ra làm hòa, ngăn cản hai người Lạc Tú và Chu Tiểu Quân.
Đám người Chu Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó đi sang bên khác.
“Cậu nói có phải cậu ta quá đáng lắm không?”
“Cậu ta lái Bugattis mà? Sao lại chỉ đi tiền mừng có 66 tệ?”
“Thật đúng là không biết xấu hổ mà lấy ra, lớp trưởng mời mọi người ăn cơm, tiền cơm còn không thèm chia.”
“Lại còn là bạn học cái gì? Bạn học mà chỉ có chút tình nghĩa ấy à? Tôi nói cậu ta mấy câu có sai sao?” Chu Tiểu Quân bị kéo sang bên khác, cho nên hùng hùng hổ hổ mở miệng nói.
Mà Lưu Văn Vĩ thì cười khẩy một tiếng.
“Các cậu xem Văn Vĩ đi, người ta ít nhiều gì cũng đi mười vạn, cái gì gọi là bạn học? Cái gì gọi là tình nghĩa?”
“Đây mới là bạn bè, đây mới là tình nghĩa!”
“Chuyện này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ nói ở trước mặt mọi người.” Chu Tiểu Quân không phục mở miệng.
Cậu là người từ nơi khác đến, đến địa bàn của tôi mà cậu lại dám cuồng bạo như thế à.
Mà Vu Sa Sa thì lắc đầu, Lạc Tú này quả thật có chút quá đáng, thế này thì keo kiệt quá đi.
Những người khác tuy ngoài miệng không nói thêm gì, nhưng cũng đều cho rằng Lạc Tú quá đáng, thật đúng là không nể mặt bạn bè gì hết.
Vừa đúng lúc này chú rể đi tới, Chu Y Tuệ đi cùng chú rể, sau đó chậm rãi đi đến sân khấu được dựng trong Vườn treo Babylon.
“Nghi lễ chính thức còn một lát nữa mới bắt đầu, lúc này chúng ta cùng nghe lời chúc phúc đến từ người thân và bạn bè của cô dâu chú rể nào.” MC chương trình cầm microphone mở miệng nói.
Sau đó MC chương trình liên tục mời vài người, đều đến để chúc phúc cho Chu Y Tuệ.
Chỉ riêng đến trước mặt Chu Tiểu Quân, Chu Tiểu Quân cố gắng cướp microphone, ban đầu là nói vài câu chúc phúc.
Sau đó bỗng nhiên cười khẩy một tiếng.
“Hôm nay là ngày vui lớn, tôi vốn không nên lắm miệng, nhưng tôi thật sự khinh thường một số người.”
“Lớp trưởng, chỉ sợ cậu còn không biết có người đi tiền mừng cho cậu chỉ có 66 tệ đi nhỉ?”
“Hơn nữa người này còn đặc biệt có tiền, lái xe Bugattis, thế mà cậu ta đi bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tình nghĩa bạn bè sao?” Chu Tiểu Quân cười khẩy một tiếng, những người khác đều kinh ngạc, còn trong đám bạn bè thì ai cũng biết là ai rồi.
“Nói đùa hả? Lái Bugattis, mà lại đi có 66 tệ tiền mừng?”
“Thế này thì quá đáng quá.”
Chu Tiểu Quân và Lưu Văn Vĩ thì chỉ cười khẩy, đang định nói tên Lạc Tú ra, bởi vì bọn họ rất muốn nhìn xem trong trường hợp này, Lạc Tú bị bới chuyện, anh còn xuống đài thế nào?
“Đúng vậy, người tôi nói chính là cậu đó, Lạc Tú!” Cuối cùng Chu Tiểu Quân cũng nói ra tên của Lạc Tú.
Nhất thời đa số cặp mắt đổ dồn về phía Lạc Tú.
Khinh thường có, lạnh lùng cũng có.
Dù sao mức tiền mừng cũng nói lên trình độ của đa số mọi người, 66 tệ, sợ là đã thấp đến không thể thấp hơn.
Nhưng đúng lúc này cô dâu bước vào.
Cô gái kia mặc váy cưới trắng tinh, rõ ràng chính là Trần Thiến tối qua còn khóc lóc.
Nhưng lúc này Trần Thiến lại nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Chu Tiểu Quân, trong lúc Chu Tiểu Quân còn k chưa kịp phản ứng đã cướp lấy microphone.
Sau đó hướng về phía sân khấu.
Sắc mặt Chu Y Tuệ trước sân khấu cũng rất khó coi, lúc Chu Tiểu Quân mở miệng chỉ trích, sắc mặt Chu Y Tuệ đã trở nên vô cùng khó coi.
Mà mọi người nhìn thấy Trần Thiến mặc váy cưới cũng đều ngây ngẩn cả người.
Ngày hôm qua Trần Thiến quả thật có nói muốn kết hôn, cũng là vào ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ tới lại đồng tổ chức cùng Chu Y Tuệ.
“Tình nghĩa bạn bè?” Trần Thiến đứng ở trên sân khấu cười khẩy một tiếng.
“66 tệ đúng là rất ít, nhưng nếu bàn đến tình nghĩa bạn học, mấy người bạn học các cậu có ai sánh bằng Lạc Tú hả?”
“Tối hôm qua tôi khóc thê thảm như thế, mấy người bạn học các cậu có ai để ý đến?”
“Nói chuyện tình nghĩa à? Các cậu xứng sao?”
“Hôm nay không chỉ là hôn lễ của lớp trưởng Chu Y Tuệ, mà còn là hôn lễ của Trần Thiến tôi.”
“Các cậu đi tiền mừng, nói toạc ra là vì thể diện, chứ được mấy ai thật lòng chúc phúc?” Trần Thiến lạnh lùng mở miệng.
“Các cậu trào phúng Lạc Tú, khinh thường Lạc Tú, cảm thấy Lạc Tú không có tình nghĩa bạn bè?”
“Tôi không có tiền kết hôn, tôi ngay cả váy cưới cũng không mua nổi, bộ váy cưới này tổng cộng mất 44 vạn, là Lạc Tú tặng cho tôi, bộ đồ trên người Y Tuệ mất 37 vạn, cũng là Lạc Tú tặng.”
“Tôi và bạn trai kết hôn không mua nổi nhẫn, đôi nhẫn cưới này tổng cộng 22 vạn, cũng là Lạc Tú mua tặng chúng tôi.”
“Tiến hành hôn lễ tại Hoàng Gia Số 1 này hết năm trăm vạn, tất cả chi phí đều là một mình Lạc Tú chi!”
“Đây chính là lời chúc phúc mà cậu ấy tặng cho tôi và Y Tuệ!”
“Tính cả những thứ linh tinh này, Lạc Tú vì hôn lễ của tôi, cũng là vì hôn lễ của Y Tuệ mà tổng cộng mất hơn tám trăm vạn!”
“Các cậu luôn miệng nói Lạc Tú đi tiền mừng ít ư?” “Các cậu khinh thường Lạc Tú ư?”