Đối mặt loại uy hiếp này, Lạc Tú căn bản không thèm sợ.
Chuyện này không liên quan đến thực lực, mà là tín niệm vô địch sau khi Lạc Tú trở thành tiên tôn.
Mặc cho anh có thực lực lớn cỡ nào, trở thành thần minh cũng được, Lạc Tú vẫn không sợ.
Dám đến thì anh dám giết!
"Đồ Long giả thật khí phách." Nữ Thần tử vòng Diana ở bên âm thầm líu lưỡi.
Đối mặt với uy hiếp của Côn Lôn lại không thấy sợ.
Phải biết rằng, kia chính là chốn thần bí nhất của phương Đông, cũng là nơi khiến cho mỗi thế lực cùng các ông trùm quốc tế phải sợ hãi.
Nhưng nhìn Lạc Tú như vậy, thật sự hoàn toàn không lo lắng.
Trong trò chơi kinh dị ngày đó chính Nữ Thần Tử Vong Diana đã chứng kiến vị vua sát thủ Lạc Tú này giết rồng thế nào.
Cho nên đến nơi đây, sau nhìn thấy Lạc Tú, cô ấy lập tức sợ.
Nói đùa, giết Đồ Long giả ư?
Có cho cô ta một trăm lá gan cũng không dám.
"Chào ngài Đồ Long giả tôn kính." Diana tiến lên cung kính lại nhiệt tình chào hỏi.
Không thể không nói, Diana rất đẹp, ngũ quan tinh xảo đến cực hạn, quan trọng nhất là, tai của cô ấy khác hẳn người thường, nhọn hoắt, cùng loại với tinh linh.
Lạc Tú nhìn thoáng qua, đương nhiên cũng phát hiện ra manh mối, người phụ nữ này, sợ là con lai của nhân loại và tinh linh.
Diana đối diện với ánh mắt của Lạc Tú, cúi đầu, tim đập điên cuồng, ở trước mặt Lạc Tú, vị Nữ Thần Tử Vong như cô ta thậm chí có vài phần dè chừng.
Bởi vì trận chiến ngày đó của Lạc Tú Đồ Long, khí thế oai hùng kia của anh đã khắc sâu vào trong lòng cô ta rồi.
Khiến cô ta có chút mê luyến Lạc Tú, dù sao Tinh Linh tộc bọn họ, từ trước đến nay luôn tôn trọng cường giả.
Nhìn thấy tình huống này, mấy vạn người xem xung quanh không khỏi líu lưỡi.
Thái độ ngượng ngùng kia của Diana đã chứng minh tất cả.
Nhất là những cô gái cố đến gần Lạc Tú, khoảnh khắc này đều ghen tị, trong ngực hừng hực lửa đốt.
Chẳng lẽ Lạc Tú ngay đến Nữ Thần Tử Vong quốc tế cũng chinh phục được rồi?
Nếu không làm sao giải thích Nữ Thần Tử Vong vừa tới đã có vẻ mặt này?
Nghĩ tới đây, lại nhìn thi thể của Hư Kinh Thiên cùng máu tươi của hai vị Đại Võ Thánh.
Tất cả mọi người đều hiểu, thời thế trong nước đã thay đổi.
Thời đại của Lạc Vô Cực thật sự đến rồi.
Ngày sau trong nước, còn ai dám đấu với Lạc Vô Cực?
Tin tức này rất nhanh đã bị truyền ra ngoài.
Lạc Vô Cực một trận chiến giết Thánh!
Lạc Vô Cực chém giết người tu pháp tuyệt thế!
Ngày này, ba chữ Lạc Vô Cực kia truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, lan truyền ra toàn quốc.
Tô Bửu Điền vốn còn đang lo lắng, sau khi nhận được tin tức này, nháy mắt nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Lạc Tú, Lạc Tú, rốt cuộc cậu là ai?
Mà nhà họ Diệp bên kia, Diệp Kính Bình lại đang thoải mái cười to.
"Song Nhi, con còn nhớ rõ người mà ông nội từng nói với con không?"
Diệp Song Song sao lại không nhớ?
Nhớ tới lần đầu ở trên xe xảy ra xung đột với Lạc Tú, cô ta còn dựa vào vài món võ công mình biết cùng thế lực của nhà họ Diệp để dạy dỗ Lạc Tú một trận.
Hiện giờ xem ra, lúc ấy cô ta đã dạo Quỷ Môn Quan một vòng rồi.
May thay Diệp Kính Bình biến chiến tranh thành tơ lụa, còn trèo lên được gốc đại thụ Lạc Tú này.
Lúc trước Diệp Song Song vẫn còn không hiểu, vì sao Diệp Kính Bình lại cố gắng muốn mượn sức Lạc Tú như vậy.
Nhưng hôm nay, cô ta bỗng cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc trước nhà họ Diệp đã đưa ra quyết định kia.
Ai có thể nghĩ đến, người trẻ tuổi xấu xí trước kia lại là một nhân vật khủng bố như vậy?
Hiện giờ bởi vì có Lạc Tú, nhà họ Diệp đã vượt qua rất nhiều nhà giàu có, một đường tiến thân vào giới nhà giàu rồi.
Tất cả đều chỉ vì ở bên ngoài Diệp Song Song là đệ tử dưới dan nghĩa của Lạc Tú thôi.
Hiện giờ thậm chí ngay đến nhân vật như Lâm Hóa Long nhìn thấy Diệp Song Song cô ta cũng phải khách khí rồi.
Ngoài ra hiện giờ nhà họ Diệp ít nhất là tại phương Nam đã trở thành đại gia tộc một tay che trời.
Thiên Đô bên kia cũng bùng nổ, lúc này trước cửa nhà Lạc Tú đỗ đầy xe sang.
Ông trùm các giới cùng các nhân vật lớn thi nhau tiến đến chúc mừng.
Thậm chí tin tức Lạc Tú giết Thánh trên đảo Tần Hoàng này, Thẩm Nguyệt Lan và ba Lạc đều nghe được từ miệng mấy vị nhân vật lớn tới nhà chúc mừng.
Nhìn thấy một đám đại lão các giới hiện tại quy củ, cung kính tiến đến chúc mừng.
Trong lòng cha Lac không khỏi cảm thán, cái tên nhóc thối này, thật đúng là có bản lĩnh!
Những người này ban đầu vốn đâu thèm để ý đến bọn họ?
Với vốn liếng ban đầu của bọn họ, những nhân vật này chỉ sợ là không thèm liếc mắt lấy một cái.
Nhưng mà hiện tại thì sao?
Một đám mang theo đồ đắt đỏ đến nhà, tự mình chúc mừng, cung kính vô cùng.
Tất cả đều là nhờ con trai ông, Lạc Tú!
"Ha ha, chúc mừng ông Lạc, vị kia nhà ông, hiện giờ coi như có thể xưng tôn trong nước rồi !"
"Bà Thẩm thật biết sinh con, sinh được một cậu con trai tài giỏi như vậy."
"Bà Thẩm này, không biết con trai này đã có bạn gái chưa? Có vừa ý con gái nhà ai không?" Một đống đại lão lôi kéo con gái nhà mình đến vây quanh Thẩm Nguyệt Lan.
Đây chỉ là làn sóng thứ nhất.
Bởi vì là đại lão các giới, cho nên bọn họ có thể biết được thông tin này đầu tiên.
Mà những người khác, tạm thời còn chưa biết nhanh như vậy.
Chẳng qua hiển nhiên, mấy môn phái như là Võ Đang, Thanh Thành, còn có Chung Nam, lúc này đều đã nhận được tin về Lạc Tú.
Dù sao một tiếng chiếu cáo thiên hạ kia đã chứng minh tất cả.
Giờ phút này trên núi Thanh Thành, trong làn mây mù lượn lờ, có một người trẻ tuổi khoanh chân ngồi bên vách núi, phía dưới biển mây trôi nổi phập phồng lên xuống theo hơi thở của người trẻ tuổi.
Hồi lâu sau, người trẻ tuổi kia mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía đảo Tần Hoàng.
Đằng sau người nọ còn có một vị lão giả, thoạt nhìn Tiên Phong Đạo Cốt, vừa thấy là biết cực kỳ không tầm thường.
"Kiếm Cung nhất mạch, cùng Thanh Thành nhất mạch chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn có chút quan hệ sâu xa, hiện giờ có người dám khiêu khích Kiếm Cung, con đi giết nó đi!" Lão đạo chậm rãi mở miệng nói.
Mà người trẻ tuổi lộ ra ánh mắt bướng bỉnh lì lợm, sau đó nhìn cánh tay phải của mình.
Trên cánh tay kia rõ ràng chi chít vảy rồng!
"Giết một người thôi, quá đơn giản." Người trẻ tuổi nhìn cánh tay đầy vảy của mình.
"Sư phụ, sư huynh, con từng được chứng kiến thủ đoạn của Lạc Vô Cực ở thác Thanh Biên Lạp Ngang, chuyện này chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn." Một người trẻ tuổi khác thở dài nói.
Trận chiến thác Lạp Ngang ấy, anh ta có mặt ở đó, cho nên vẫn có chỗ băn khoăn.
"Thanh Phong, lá gan con quá nhỏ." Lão đạo mở miệng quát lớn.
"Chỉ là một tán tu thôi, làm sao có thể sánh bằng người tu pháp chính thống chúng ta được?"
"Theo ta thấy, cậu ta chỉ có thể đánh bại Võ Thánh mà thôi, Thanh Mang đi trước, chém đầu nó, đưa đến Côn Lôn, nói không chừng núi Thanh Thành chúng ta còn có thể bởi vậy mà xin được mấy viên tiên đan!" Lão đạo khinh thường mở miệng nói.
Trong mắt ông ta, Lạc Tú chỉ là một tán tu thế tục, cho dù có vài phần bản lĩnh thì có năng lực lớn đến đâu?
Người thường đều thích thổi phồng, nhân vật lợi hại thật sự đều giống như bọn họ, giấu mình nơi thâm sơn cùng cốc. Hơn nữa đệ tử này của ông ta, hiện giờ thần công đại thành, lại có cánh tay Long Lân Tí, giết Lạc Vô Cực, quả thực chính là chuyện dễ như trở bàn tay!