Nếu Thẩm Thiên Quân thực sự muốn bái anh làm thầy, đến lúc đó Lạc Tú muốn nhìn xem biểu cảm tuyệt vời trên khuôn mặt của Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Nguyệt Lan rất thức thời và không đề cập đến điều này trước mặt con trai bà.
Dù sao thì, đây cũng không phải là một điều vinh quang gì cả.
Cả nhóm chậm rãi đi bộ đến sân vận động để mua vé xem buổi biểu diễn.
Lúc này đã bán hết vé rồi.
Chỉ có thể mua vé trung gian ở cổng vào.
Giá vé đương nhiên rất cao, thậm chí còn phải giành giật.
Có thể nói, thật khó để có được tấm vé tham dự buổi biểu diễn của Chu Thiên Hậu, dù sao cô ấy cũng là nữ hoàng kép ca hát và đóng phim, cô ấy có địa vị rất cao trong toàn bộ giới âm nhạc.
Ngay cả những tấm vé trung gian cũng phải được bán dưới hình thức đấu giá.
May mắn thay, Lạc Tú đã mang theo rất nhiều tiền, anh cũng cố tình mang theo rất nhiều tiền mặt.
Cuối cùng đã giành được ba vé trực tiếp.
Thẩm Nguyệt Lan và những người khác cầm vé đi về phía cửa.
Ở phía bên kia, Thẩm Tuấn Trạch nhìn nhóm người Lạc Tú cười khẩy.
“Anh Tuấn Trạch, điều này không tốt lắm đâu?” Lý Giai Di không thích những gì Thẩm Tuấn Trạch đang làm bây giờ.
“Không sao đâu, dù thế nào anh cũng phải cho tên nhóc đó biết tay.” Thẩm Tuấn Trạch chế nhạo.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan đã bị chặn lại.
Đội trưởng bảo vệ ở đây quen biết với Thẩm Tuấn Trạch nên Thẩm Tuấn Trạch đã đánh tiếng với tên đội trưởng trước.
“Các người không vào được!” Bảo vệ đột nhiên trở mặt, trực tiếp ngăn cản Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan.
“Chúng tôi có vé.” Thẩm Nguyệt Lan nghĩ người ta muốn kiểm tra vé, liền đưa vé ra.
Nhưng nhân viên bảo vệ lại cười khẩy một tiếng, tiếp tục nói chuyện mà không thèm nhìn vào vé.
“Ngộ nhỡ các người lấy trộm vé này thì sao?” Nhân viên bảo vệ rõ ràng đang gây rắc rối.
“Ôi, ở chỗ này ấy, không phải có tiền là có thể định đoạt, còn phải xem mặt nữa.” Thẩm Tuấn Trạch đột nhiên từ bên cạnh bước ra giễu cợt.
“Tuấn Trạch, cậu làm cái quỷ vì cậy?” Lý Anh Anh hỏi.
“Dì Anh Anh, chuyện này không liên quan đến dì, cháu chủ yếu nhắm vào cậu ta thôi.” Thẩm Tuấn Trạch mỉm cười, sau đó chỉ vào Lạc Tú.
“Làm sao vậy? Không có cách nào sao?” Thẩm Tuấn Trạch lại chế nhạo, anh ta là cậu chủ nhà họ Thẩm, chẳng lẽ lại không làm được gì với tên nhà quê đến từ huyện lỵ này sao?
Nghĩ đến cảnh tượng trong nhà hàng Pháp vừa rồi, lửa giận của Thẩm Tuấn Trạch đã cuồn cuộn ngất trời.
Dám làm anh ta mất mặt sao?
“Tôi thấy không hẳn là vậy.” Lạc Tú lắc đầu.
“Ồ?”
“Tôi chỉ tò mò, ở Yên Kinh, một người từ bên ngoài đến như cậu, có thể chống lại tôi bằng cách nào?” Thẩm Tuấn Trạch lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Không phải muốn vào xem biểu diễn à?”
“Vậy thì vào cho tôi xem đi?”
“Với mối liên hệ của Thẩm Tuấn Trạch tôi, nếu hôm nay tôi không cho vào thì cậu không vào được đâu!” Thẩm Tuấn Trạch khinh thường nói.
“Chắc chưa?” Lạc Tú nhẹ giọng nói.
“Ở Yên Kinh, không chỉ có anh là người có mối quan hệ.” Lạc Tú lại nói.
“Gọi người phụ trách hàng đầu của ban tổ chức đến đây.”
Câu này không phải do Lạc Tú nói, mà là Thẩm Tuấn Trạch.
Ngay khi Thẩm Tuấn Trạch nói những lời này, đội trưởng đội bảo vệ lại nghe lời Thẩm Tuấn Trạch.
“Được rồi, sếp Thẩm.”
Đội trưởng nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Tuấn Trạch lạnh lùng nhìn Lạc Tú, như thể để xem mày còn làm được gì.
Lý Giai Di cũng nói: “Lạc Tú, hay là anh xin lỗi anh Tuấn Trạch đi, đều là người một nhà, anh Tuấn Trạch sẽ đại nhân đại lượng mà.”
“Và thành thật mà nói, ở Yên Kinh, anh không thể đấu lại anh Tuấn Trạch đâu, chứ đừng nói đến nhà họ Thẩm!” Lý Giai Di lại nói.
Thẩm Nguyệt Lan ở một bên thở dài một tiếng, hạ quyết tâm vẫn nên sắp xếp cho Lạc Tú mấy buổi hẹn hò khác.
Lý Giai Di này, Thẩm Nguyệt Lan thực sự từ bỏ vào thời điểm này rồi.
Dù có lý hay không thì cô ta đều bênh vực Thẩm Tuấn Trạch, tuy rằng có vẻ như là vì muốn tốt cho Lạc Tú, nhưng thực ra điều đó khiến mọi người rất khó chịu.
Lạc Tú cũng trực tiếp bỏ qua lời nói của Lý Giai Di.
“Lạc Tú, chẳng lẽ anh…”
“Lý Giai Di, đáng lẽ tôi không nên nói gì vì có dì Anh Anh ở đây, nhưng cô quản hơn rộng rồi đó, muốn tôi xin lỗi anh ta ư?”
“Cô cảm thấy có thể sao?” Lạc Tú nói thẳng.
“Nhưng tôi nói thật, ở đây anh không đấu lại anh Tuấn Trạch đâu.” Lý Giai Di nói.
“Đôi khi khí phách là một chuyện, nhưng sức mạnh lại là chuyện khác.” Lý Giai Di nhìn Lạc Tú và càng ngày càng thất vọng.
Lạc Tú cứ như thế này thì e là tương lai sẽ không tìm thấy vợ luôn mất.
“Tôi đã nói rồi, đừng nói gì quá sớm.” Lạc Tú nói.
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên béo ục ịch, bụng phệ chạy đến.
“Sếp Thẩm.” Người đàn ông trung niên nhanh chóng bước tới và đưa tay ra bắt tay, thể hiện sự tôn trọng.
“Hai người này không được cho vào, có thể không?” Thẩm Tuấn Trạch ngạo nghễ nói.
“Có thể, đắc tội với sếp Thẩm thì không ai có thể vào.” Người phụ trách cao nhất của ban tổ chức nói.
“Được rồi, tôi hy vọng hôm nay các người không được nuốt lời.” Lạc Tú cười khẩy, sau đó cầm điện thoại gọi.
Buổi biểu diễn này không phải của ai khác mà chính là Chu Vận, người được Lạc Tú cứu ở Cảng Khu.
Trước đó vì để cảm ơn, Chu Vân đã nghe thấy cuộc gọi của Lan Beier và gọi cho Lạc Tú từ lâu.
Lạc Tú gọi điện thoại qua, ngay sau đó có một mỹ nhân vội vàng chạy tới.
“Tôi muốn đến buổi biểu diễn của cô, nhưng họ không cho tôi vào.” Lạc Tú nói thẳng.
Chu Vận mặc một chiếc áo khoác punk, không chỉ xinh đẹp, mà còn rất có khí chất.
Vào lúc này, biểu hiện của Thẩm Tuấn Trạch, Lý Giai Di và những người khác đã thay đổi.
Lạc Tú và Thiên Hậu biết nhau sao?
Mà người đứng đầu ban tổ chức ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Tại sao Chu Vân lại ở đây?
“Các người không cho anh Lạc vào sao?” Sắc mặt Chu Vận hiển nhiên hơi khó coi, sau lưng cô ấy có rất nhiều nhân viên bảo vệ.
“Chị Vận, anh ta đã đắc tội sếp Thẩm, sếp Thẩm của nhà họ Thẩn, chị xem…”
“Mặc kệ sếp Thẩm hay sếp Trương, bây giờ các người tránh sang một bên, lập tức cho anh Lạc vào!” Chu Vận rất mạnh miệng mắng thẳng.
“Nhưng mà chị Vận!” Lãnh đạo cao nhất của ban tổ chức lộ ra vẻ khó xử.
“Không nhưng nhị gì cả, tôi đang yêu cầu, anh được phép từ chối hả?” Chu Vân đột nhiên mắng to.
Nhưng rõ ràng, không ai chịu di chuyển, suy cho cùng thì nhân viên bảo vệ là người của ban tổ chức và tuân theo lời của người tổ chức.
“Được rồi, không cho đúng không?” Chu Vân cười nhạo.
“Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ nói thẳng.”
“Nếu anh Lạc không đi vào, tôi cũng sẽ không vào.” Chu Vận rất kiên quyết.
Lần này người đứng đầu phụ trách tổ chức hơi sững sờ, nhưng bên trong đã có 50.000 – 60.000 người xem rồi.
Còn hơn ba mươi phút nữa là đến giờ khai mạc.
Đây là buổi biểu diễn cá nhân của Chu Vận. Nếu Chu Vận không đi vào thì khai mạc bằng cách nào chứ!1