Đám người lão Hoàng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ trước lời nói của Lạc Tú.
Dù gì đối với bọn họ, mặc kệ là kinh nghiệm, lai lịch hay năng lực, Lạc Tú đều không thể so bì với bọn họ, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Sở dĩ bọn họ lựa chọn Vương Chí là vì ít nhất trước đó Vương Chí không hề có vấn đề gì.
Trước đó Nhậm Quân đã xảy ra chuyện, nếu bọn họ lựa chọn Nhậm Quân sẽ càng mạo hiểm hơn. Đây là sự lựa chọn bình thường, sau khi đã suy nghĩ.
Năm người lão Hoàng dứt khoát bỏ lại hai người Lạc Tú, bước nhanh về phía hang động.
“Lão Hoàng, mau lên, bão tuyết ngày càng lớn rồi.” Vương Chí cười ha hả gọi.
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu, đúng là một lũ ngu xuẩn.
Bởi vì người khác không phát hiện ra, nhưng Lạc Tú lại nhận ra tình trạng của Vương Chí cực kỳ khác thường, dưới gương mặt tươi cười của anh ta đang ẩn giấu cảm giác khiến người khác vô cùng khó chịu.
Đợi sau khi đám người lão Hoàng đến gần, Vương Chí liền duỗi tay, định kéo Cẩn Du.
Nhưng lúc Cẩn Du chạm vào tay của Vương Chí thì giống như chạm vào con rắn độc, nhanh chóng thu tay về.
Không vì lý do nào khác, mà bởi vì tay của Vương Chí quá lạnh, đến nỗi đã mất đi thân nhiệt bình thường.
"Sao thế?"
“Em gái Cẩn Du.” Vương Chí cười rất vui vẻ.
Nhưng đám người lão Hoàng lại nhất thời sởn gai ốc, bởi vì miệng của Vương Chí đã nứt to ra, đến tận mang tai, nhất là đôi mắt của Vương Chí.
Đôi mắt nhanh chóng biến thành màu đen, không có tròng trắng, mà biến thành màu đen tuyền ngay, hơn nữa còn đang há miệng cắn về phía Cẩn Du.
Lạc Tú vốn định ra tay, nhưng lão Hoàng đã giành ra tay trước, tốc độ cực kỳ nhanh, một làn khói đen bay trên đỉnh đầu của lão Hoàng, khiến người khác nhất thời có cảm giác thỉnh thần từ trên người lão Hoàng.
Chỉ trong nháy mắt, hơi thở toàn thân đã thay đổi, bỗng có cảm giác hung tàn, lạnh lẽo, vô tình.
“Mày dám càn rỡ trước mặt Thường Bát gia ư?” Lão Hoàng phát ra tiếng uy nghiêm, tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ.
Đây là thỉnh đại thần ở Đông Bắc, bình thường đều là rắn, chồn, v.v.
Rõ ràng Thường Bát Gia này chính là rắn rồi, bởi vì Thường Thông là rắn.
Điều này đã khiến Lạc Tú hơi hứng thú.
Cánh tay của lão Hoàng nhất thời giống như không có xương, trở nên mềm mại uyển chuyển, giống như con rắn, chỉ trong nháy mắt đã vòng qua, quấn thẳng vào cổ của Vương Chí.
Lúc này, Đường Huy cũng ra tay, trở tay đập tới như cái chuông đen.
Nhưng không biết Vương Chí làm cách nào mà sức mạnh kinh hồn, cho dù cổ bị cánh tay của lão Hoàng chế trụ, cũng không thể nào ngăn cản hành động của anh ta, nhanh chóng chưởng về phía Đường Huy.
Rõ ràng Đường Huy không ngờ tới kết quả này, cộng thêm tốc độ của Vương Chí lại quá nhanh, Đường Huy còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh trúng.
Đường Huy bị đánh trúng vào vai, sau khi vang lên tiếng răng rắc thì va thẳng vào hai tông sư đang lao tới ở phía sau.
“Lão Hoàng, để tôi đến giúp ông.” Trong tuyết, Nhậm Quân đã chạy nhanh đến từ bên kia.
“Mau ngăn anh ta lại.” Lạc Tú nói, rõ ràng anh đã nhìn thấy Nhậm Quân có vấn đề, định bảo Huyết Thi Vương ngăn Nhậm Quân lại.
Nhưng vừa dứt lời, Lạc Tú liền cau mày.
Bởi vì bão tuyết đột ngột ngừng lại, như thể chưa từng xuất hiện, mà tuyết trắng ở dưới chân cũng biến mất.
Đây không phải là ảo giác, chắc chắn lớp tuyết dày cộm ban nãy là thật, nhưng chỉ trong tích tắc nó đã biến mất.
Thay vào đó là hoa nở khắp núi rừng.
Hoa bỉ ngạn màu đỏ cực kỳ yêu dị, đỏ đậm đến cực hạn.
Như thể nó đã được tưới bằng máu tươi.
Trước giờ hoa bỉ ngạn luôn gắn liền với cái chết, suối vàng.
Bây giờ hoa bỉ ngạn nở rộ khắp núi rừng thật sự rất chói mắt.
Nơi này là Côn Luân, tại sao lại có thứ ma quỷ này?
Hơn nữa nơi này đừng nói là hoa, thậm chí còn không có một cọng cỏ mọc giữa vách đá trơ trọi và lớp đất đá lộn xộn ở dưới đất.
Lạc Tú giơ tay ngăn cản Huyết Thi Vương đang chuẩn bị lao qua đó.
Ngược lại, anh ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ chạm vào hoa bỉ ngạn ở dưới chân.
Xung quanh rất yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hít thở, bầu trời vẫn trong xanh như thế, nhưng lại rất quỷ dị, luôn có cảm giác âm u đầy tử khí.
“Đúng là hoa bỉ ngạn ở dưới suối vàng rồi.” Lạc Tú nhíu mày nói.
Bên lão Hoàng đã đánh đến mức rung chuyển trời đất, hang động đã bị nứt ra, mà Nhậm Quân cũng đã chạy đến.
Quả thật anh ta đã đến giúp, nhưng không phải giúp đám người lão Hoàng, mà là giúp Vương Chí.
Đường Huy đã bị thương rồi.
Cũng may lão Hoàng vẫn khá lợi hại, dù gì ông ta cũng là Thông Thần Giả, đã đánh Vương Chí đến mức nát vụn rồi, ruột gan máu thịt đều vương vãi khắp nơi.
Nhưng sau khi Nhậm Quân đến, mọi người lại rơi vào đại chiến.
Rõ ràng lão Hoàng cũng hơi bó tay, dù gì ông ta cũng phải bảo vệ mọi người, bây giờ Nhậm Quân đã biến thành cương thi, vết thương khủng khiếp ở sau lưng lại chảy ra, trông cực kỳ buồn nôn.
Rõ ràng anh ta đã sớm chết rồi, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lạc Tú cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Ngọn núi Côn Luân này thật sự quá quỷ dị.
Thi khí ngút trời đã lao về phía lão Hoàng.
Cũng may, cuối cùng lão Hoàng cũng đánh Nhậm Quân nát tươm, nhưng tiếc rằng lại có một người bị thương.
Nhưng ít nhất năm người còn lại đều sống sót.
Lão Hoàng nhìn hai cỗ thi thể hơi xui xẻo, mặc dù trong lòng sởn tóc gáy, nhưng càng khó chịu hơn.
Dù gì ban nãy Lạc Tú cũng đã khuyên can ông ta, nhưng ông ta vẫn khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ thì hay rồi, đã có hai người bị thương, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng ít nhiều.
Nếu ông ta chịu nghe lời Lạc Tú, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng dù sao thì chuyện cũng xảy ra rồi, lão Hoàng cũng không nói nhiều nữa, mà bất mãn nhìn Lạc Tú vẫn đang đứng đó.
Ông ta ngày càng chướng mắt với Lạc Tú.
"Cho dù có nguy hiểm thì sao?"
“Với thực lực của tôi, tôi vẫn có thể bảo vệ mọi người.” Lão Hoàng cố ý nói lớn.
Ông ta giành nói trước chặn họng, để lát nữa Lạc Tú khỏi phải nói rằng nếu ông chịu nghe lời tôi thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Mặc dù Lạc Tú nghe thấy câu nói của lão Hoàng, nhưng vẫn phớt lờ ông ta, tiếp tục cúi đầu, quan sát tỉ mỉ hoa bỉ ngạn ở dưới chân.
Nơi này là Côn Luân núi thiêng, được mệnh danh là quê hương của các vị thần, làm sao có thể có hoa bỉ ngạn đến từ suối vàng?
Chẳng lẽ Côn Luân đã bị thất thủ rồi sao?
Lạc Tú đưa ra suy đoán, nhưng lại lắc đầu, trong Côn Luân không chỉ có một đạo chính thống siêu cấp, mà có tới mấy đạo, chẳng qua là bọn họ không xuất thế mà thôi, nhưng chắc chắn không thể bị đánh chiếm.
Lão Hoàng thấy Lạc Tú không nói gì, mà chỉ cúi đầu ngắm nhìn hoa bỉ ngạn, nhất thời lắc đầu lần nữa.
E rằng chàng trai này đang không biết đó là loại hoa gì?
“Đội trưởng Lạc, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên chạm vào bông hoa đó, đừng để vẻ ngoài xinh đẹp của nó lừa gạt, nó chính là hoa bỉ ngạn tượng trưng cho cái chết.” Lão Hoàng hơi mỉa mai nói, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không được nhúc nhích!” Lạc Tú bỗng hét lớn.