Đám người Lạc Tú vừa tới đây đã bị chặn lại, hơn nữa bọn họ nhìn xuống bên dưới, quả thật xung quanh Điền Gia Trại ở trong khe núi có rất nhiều người mặc đồ Trung Sơn.
Đám người này đều giỏi võ, trên người cũng trang bị vũ khí nóng cỡ lớn.
Quan trọng nhất là xung quanh treo đầy dây màu đỏ, rõ ràng có người đang bố trí thứ gì đó.
“Ha ha, hóa ra Lạc giáo quan đã tới rồi.” Một giọng nói từ phía xa truyền đến, rồi có hai người đi về phía này.
Người lên tiếng đầu tiên cũng mặc đồ Tôn Trung Sơn, vẻ mặt ngạo nghễ, chắp hai tay ra sau lưng, tràn đầy khí thế lãnh đạo.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Khải Minh của Cục An ninh, lãnh đạo của Lưu Quyền. Nhắc đến mới nhớ tôi vẫn phải cảm ơn Lạc giáo quan đã thay tôi dạy bảo cấp dưới của tôi.” Ngô Khải Minh cố ý nhấn mạnh chữ dạy bảo.
Dù gì lúc đó Lạc Tú cũng đánh Lưu Quyền thành tàn phế, chẳng khác nào đang vả vào mặt Ngô Khải Minh.
Nhưng ông ta lại thuộc cơ quan khác, cũng là nhân vật có thực quyền ở Yên Kinh, cho dù nhìn thấy Tô Lăng Sở cũng chẳng hề sợ hãi, tất nhiên sẽ không ăn nói khách sáo với Lạc Tú.
“Ha ha, chuyện tôi nên làm thôi.” Tất nhiên Lạc Tú nghe đối phương nói thế cũng không tiện nói gì.
Rõ ràng người này có ân oán với anh.
“Tiếc rằng, Lạc giáo quan, ở Yên Kinh tôi thường nghe nói Huyết Sát thần tốc đến cỡ nào, hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.” Tất nhiên Ngô Khải Minh đang chế giễu Huyết Sát.
Dù gì Cục An ninh cũng tới nơi này trước.
“Ông nói gì?” Đương nhiên Huyết Hổ nghe xong thì cảm thấy không vui.
“Đội trưởng Huyết Hổ, tôi không có ý gì khác, cậu đừng giận.” Ngô Khải Minh cười ha hả, khiến cơn giận của Huyết Hổ tiếp tục bị chặn lại.
“Nhưng tôi khuyên Lạc giáo quan hãy dẫn Huyết Sát quay về đi.” Ngô Khải Minh cười nói.
“Dựa vào điều gì?” Huyết Hổ hơi bất mãn.
Nhưng Ngô Khải Minh chẳng thèm để ý đến Huyết Hổ, mà chỉ nhìn Lạc Tú, ánh mắt lóe lên tia khinh thường, rồi cười nói.
“Tôi nhớ có người báo cho tôi biết, Lạc giáo quan là Tông Sư đúng không?”
“Nhưng Lạc giáo quan, có lẽ với thực lực Tông Sư của cậu sẽ gây chấn động trong thế tục, nhưng ở đây, nếu muốn sống thì tốt nhất mau chóng rời khỏi đây, càng xa càng tốt.” Ngô Khải Minh mỉa mai.
Hơn nữa câu nói này cực kỳ khó nghe.
Nhưng Lạc Tú lại mang trạng thái xem kịch, chẳng hề đáp lại.
Có đôi khi ngồi dưới khán đài xem chú hề ca hát làm trò cũng rất thú vị.
Anh là Tiên Tôn, từng lấy trời đất làm bàn cờ, vạn vật sinh linh làm quân cờ.
Ngô Khải Minh này chỉ là một người bình thường, theo lý mà nói nhìn thấy Tông Sư, cho dù có chút thù oán, cũng không đến nổi ngông cuồng trước mặt Tông Sư như vậy.
Nếu ông ta dám ngông cuồng như thế, đương nhiên ông ta có tự tin của riêng mình.
“Tôi quên giới thiệu, người bên cạnh tôi là đại pháp sư Đan Ba, cao tăng Mật Tông đến từ Tây Tạng.” Ngô Khải Minh nhìn qua bên cạnh.
Thật ra Lạc Tú đã sớm chú ý đến người này có vóc dáng cao lớn, da ngăm đen, mặt ửng đỏ thuộc vùng cao nguyên, vầng trán rộng, nhưng dáng vẻ hơi hung ác, người mặc áo cà sa màu vàng.
Ông ta đứng ở đó, mặc dù đã che dấu khí tức, nhưng trông vẫn không tầm thường.
“Đại pháp sư Đan Ba, đến từ chùa Vô Tướng ở Tây Tạng, là cao tăng đắc đạo nổi tiếng ở vùng Tây Tạng, bây giờ đã là bán bộ Thông Thần rồi.” Ngô Khải Minh giới thiệu qua loa, nhưng Huyết Sát lại nhất thời biến sắc.
Bọn họ cũng từng nghe nói, sau khi Nhập Đạo sẽ là Thông Thần.
Mà nhân vật đó chỉ mang tính chất truyền thuyết.
Ví dụ như Lạt Ma ở Tây Tạng, Giáo hoàng Vatican v.v.
Lạc Tú cũng biết rõ, dựa vào khí tức của hòa thượng này, có lẽ đã là bán bộ Thức Tỉnh rồi.
Thứ được gọi là Thông Thần ở Trái Đất, chính là Thức Tỉnh.
Người Thông Thần đã có đủ loại thần thông tạo hóa, cho dù là Tông Sư cũng phải nhượng bộ khi gặp phải đối phương, thậm chí là cao thủ võ giả Hóa Cảnh cũng phải né tránh mũi nhọn.
Bởi vì nếu nói một cách nghiêm túc thì võ giả Tông Sư yếu hơn người Nhập Đạo, Hóa Cảnh mà võ giả Tông Sư theo đuổi cũng yếu hơn người Thông Thần.
Tất nhiên, Lạc Tú là một ngoại lệ.
Vòng vo nửa ngày, chẳng qua Ngô Khải Minh này đang dựa dẫm vào đại pháp sư Đan Ba.
Quả thật ông ta đã là bán bộ Thông Thần.
Nếu Lạc Tú chỉ là một Tông Sư bình thường, vậy thì anh sẽ thật sự nhượng bộ người ta, cho dù Lạc Tú đã đạt tới Hóa Cảnh cũng phải nhún nhường.
Nhưng tiếc rằng Lạc Tú không phải.
Nhưng Ngô Khải Minh lại không nghĩ như vậy, giữa ông ta và Lạc Tú đã sớm kết ân oán rồi, Lưu Quyền là một trong những tên cấp dưới mà ông ta yêu thích, nhưng lại bị Lạc Tú đánh cho tàn phế, làm sao Ngô Khải Minh có thể cam tâm cơ chứ?
Trước đây ông ta còn có thể sợ hãi Lạc Tú, dù gì Lạc Tú cũng là Tông Sư.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ông ta đã mời tới đại pháp sư Bán bộ Thông Thần rồi.
“Oắt con, tôi khuyên cậu mau chóng dẫn người của mình rời khỏi đây đi.” Đúng lúc này, đại pháp sư Đan Ba chắp tay trước ngực, vẻ mặt ngạo nghễ nói.
“Đây là vùng đất thị phi, Huyết Thi Vương đã là bán bộ Thông Thần, ngay cả tôi cũng không hoàn toàn nắm chắc, nếu cậu tới đây chỉ có một đường chết mà thôi.”
“Hơn nữa oắt con, tôi thấy ấn đường của cậu biến thành màu đen, tôi vừa mới bói cho cậu một quẻ, e rằng cậu sắp gặp phải họa sát thân.” Đại pháp sư Đan Ba vừa dứt lời, sắc mặt Huyết Hổ liền sa sầm.
Câu nói này không được nói lung tung, cũng chẳng có ai thích nghe nó.
Huyết Hổ đang định phản bác, ai dè lại bị Lạc Tú giành mở miệng trước.
“Hòa thượng, tôi cũng bói một quẻ giúp ông. Hôm nay ông tới đây, chắc chắn sẽ gặp phải họa sát thân.” Lạc Tú cười híp mắt nhìn đại pháp sư Đan Ba.
Có mấy điều phải kiêng kỵ, không được nói lung tung.
Lạc Tú vừa dứt lời, đại pháp sư Đan Ba bỗng mở to mắt ra như muốn bùng nổ.
Mật Tông không giống như Phật giáo ở khu vực Trung Nguyên, bọn họ không có mấy thứ gọi là thanh quy giới luật kia.
Thậm chí vào lúc này trời không có gió, nhưng đám người Huyết Sát lại cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua, khiến bọn họ không khỏi rùng mình, nhất thời cảm thấy rất áp lực đối với Đan Ba kia.
Ngược lại Lạc Tú rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào hòa thượng này.
“Hừ, người ta thường nói tuổi trẻ ngông cuồng, coi như hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi.” Ngô Khánh Minh đứng bên cạnh bỗng cười khẩy.
“Lạc giáo quan, nếu cậu là Tông Sư, chắc cậu biết bán bộ Thông Thần có ý nghĩa gì chứ? Tôi nghĩ cho dù là Lâm Hóa Long tướng quân tới đây, cũng không dám ăn nói như vậy trước mặt đại pháp sư Đan Ba.” Ngô Khải Minh mỉa mai.
“Còn nữa, Quân Đao thất bại tan tác trở về, cậu dẫn Huyết Sát đến đây, chẳng phải đang làm trò cười hay sao?” Ngô Khải Minh lại chế giễu.
“Được, vậy thì tôi sẽ nhường các ông ra tay trước.” Lạc Tú chẳng hề để bụng nói.
Dù gì bây giờ cũng không phải là lúc để nổi nóng.
“Nhưng tôi không cảm thấy các ông có thể bắt được Huyết Thi Vương.” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Ồ?”
“Nếu bán bộ Thông Thần không bắt được, chẳng lẽ Tông Sư như Lạc giáo quan lại bắt được ư?” Ngô Khải Minh chế giễu lại.
Lạc Tú chỉ là Tông Sư, thậm chí còn chưa phải là Hóa Cảnh, cho dù là cường giả Hóa Cảnh cũng chẳng là cái thá gì so với đại pháp sư Đan Ba.
Vậy mà Lạc Tú lại dám nói khoác không biết ngượng?
Huyết Hổ đang định phản bác, nhưng Ngô Khải Minh và đại pháp sư Đan Ba cao tăng Mật Tông kia đã xoay người rời đi.
“Hòa thượng, nhớ kỹ lời tôi đã nói với ông, chắc chắn hôm nay ông sẽ gặp họa sát thân.” Lạc Tú hét về phía bóng lưng của Đan Ba.
Nhưng Đan Ba lại quay đầu lại cười khẩy.
“Oắt con, cậu phải biết rằng tai họa từ miệng mà ra.”
“Được, vậy chúng ta cứ chờ mà xem ai sẽ linh nghiệm?” Lạc Tú cũng cười khẩy.