Quảng Khôn là người đầu tiên mang người tới, anh ta vừa bước vào đã thấy bốn năm mươi người đang vây quanh Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú vẫn đang ung dung hút thuốc, Quảng Khôn biết những người ở đây hôn nay gặp xui xẻo rồi.
Lúc Quảng Khôn tiêu sái bước vào, Từ Tứ không thể bình tĩnh được nữa.
Có thể nói Từ Tứ vừa thấy anh ta đã toát mồ hôi lạnh.
Từ Tứ chỉ là một tên lưu manh nhỏ trong thành phố, hơn nữa cũng không phải là đại ca có máu mặt gì nên Quảng Khôn không biết anh ta là chuyện bình thường.
Nhưng đã là một tên lưu manh lăn lộn trong giới này.
Sao anh ta có thể không biết Quảng Khôn chứ?
Đây là lão đại ở Thông Châu đó!
Một lão đại phát triển bang phái ở cả một vùng.
Nếu so với Quảng Khôn thì anh ta là cái thá gì chứ?
Ngay cả một ngón tay người ta cũng không bằng, dù sao thì anh ta cũng chỉ có vài chục người dưới trướng, mà Quảng Khôn vừa tùy tiện vẫy tay một cái thôi là có thể gọi tới hơn nghìn người.
Cho dù đây là ở thành phố Hải Đông thì Quảng Khôn cũng có những mối quan hệ riêng, anh ta không phải đối thủ của Quảng Khôn.
Lúc này khuôn mặt của Từ Tứ tái đi vì sợ hãi.
Sau đó anh ta dùng ánh mắt hung tợn để nhìn cậu Lưu, hận không thể đi lên và tát cho cậu Lưu vài cái!
Mẹ nó đây mà gọi là chuyện bình thường sao? Đây là lão đại đó, hơn nữa còn là lão đại của Thông Châu!
Cho dù Từ Tứ có giỏi đến đâu thì anh ta có có thể đấu với Quảng Khôn sao?
Trong lúc Từ Tứ đang sững sờ thì Quảng Khôn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lạc Tú.
Sau đó cung kính cúi chào Lạc Tú.
“Lạc Gia.”
Lạc Tú không mở miệng, Quảng Khôn cũng không dám ngẩng đầu, cứ đứng cúi đầu như vậy.
Từ Tứ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy dọc trên má.
Xong rồi, hôm nay gặp phải họa lớn rồi.
Nhưng đáng sợ hơn là nó vẫn chưa kết thúc.
“Haha, Lạc Gia, hôm nay tôi muốn nhìn xem ai dám động đến Lạc Gia!”
Vừa nghe thấy những lời này, trước mắt Từ Tứ bỗng dưng tối sầm lại, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cậu Lưu nghe thấy cũng có phản ứng như vậy, sợ tới mức cả người run lên.
Là Hồng Bưu, hoàng đế ngầm của Tống Châu, anh Bưu!
Chỉ cần là lưu manh ở Thông Châu, có ai mà không biết Hồng Bưu chứ?
Tay Hồng Bưu cầm kính râm vắt chéo tay ở sau lưng, mặc dù ông ta chỉ đi vào một mình nhưng ngoài cửa đã có hàng nghìn người đứng ngay ngắn chờ lệnh.
Hồng Bưu nhìn Từ Tứ và Cậu Lưu với vẻ đáng thương và châm chọc, sau đó bước đến trước mặt Lạc Tú.
“Lạc Gia!” Hồng Bưu chắp tay cúi đầu.
Lúc này Lạc Tú đang ngồi vắt chéo chân, sau đó phất phất tay, Hồng Bưu và Quảng Khôn liếc nhìn nhau rồi đứng ra đằng sau lưng Lạc Tú.
Cho dù Từ Tứ có ngốc đến đâu thì lúc này anh ta cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
Cái khác không kể tới, chỉ bằng việc Quảng Khôn – lão đại một khu vực lớn và hoàng đế ngầm ở Thông Châu cung kính với Lạc Tú là đủ hiểu.
Thân phận của người thanh niên trước mặt có lẽ rất dọa người, anh ta đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Nhưng cái này vẫn chưa dừng lại ở đây!
Lúc này, Trần Hạo đi tới.
Anh ta cũng là một ông chủ lớn ở Thông Châu, quyền lực của anh ta không thua kém gì Quảng Khôn, nhưng thái độ đối nhân xử thế thì kém hơn.
Từ Tứ tuy chưa từng gặp mặt nhưng đã từng nghe qua về Trần Hạo.
“Có tôi ở đây, ai dám động vào Lạc Gia thì tức là khiêu chiến với tôi.” Lúc anh ta nói những lời này, Từ Tứ không biết làm gì ngoài việc run lên vì sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn không dám nói một lời.
Sau đó, các nhân vật có máu mặt khác của Thông Châu lần lượt xuất hiện.
Cứ thêm một người là sắc mặt của Từ Tứ lại tái thêm một phần.
Còn cậu Lưu thì sợ đến mức quai hàm run lên.
Mặc dù anh ta không phải xã hội đen nhưng vẫn biết một số người ở đây.
Dù không biết thì cũng đã từng nghe tới.
Những người đến đây có người nào không phải là lão đại ở Thông Châu chứ.
Tùy tiện lấy một người ra thì cũng không phải là người mà anh ta hay thậm chí là nhà họ Lưu có thể trêu chọc.
Thậm chí còn có một số có máu mặt ở Thông Châu đứng ngoài cửa, nhưng những người đó lại không dám vào, bởi vì không đủ tư cách nên mới lựa chọn đứng ngoài cửa.
Dù là những người không đủ tư cách kia thì cậu Lưu cũng không có gan đắc tội.
Bây giờ Từ Tứ vừa ghét vừa hận cậu Lưu.
Đây không còn là việc trêu chọc đến các lão đại ở Thông Châu nữa mà là tự tìm đường chết.
Những người đứng ở chỗ này có ai mà không có khả năng giết chết anh ta chỉ bằng một cái búng tay chứ?
Mà cậu Lưu lại vô cùng hận Trần Hữu!
Anh ta lại dám gây ra họa lớn như vậy, ngay cả nhà họ Lưu cũng không thể chống đỡ nổi.
Mà trung tâm thành phố lúc này đã chật ních, nguyên nhân chính là do có quá nhiều xe sang nối tiếp nhau làm đường phố bị tắc nghẽn.
Mà có nhiều người đến đây như vậy thì chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện.
Thậm chí có một số người còn để ý đến biển số xe của những chiếc xe này.
Biển số xe của lão đại Thông Châu mọi người đều biết.
Lúc này lại có nhiều lão đại đến đây như vậy, hơn nữa Hào Thái lúc này gần như đã bị bao vây, chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà không khí trong Hào Thái lúc này lại vô cùng áp lực.
Rất lâu sau Lạc Tú mới mở miệng cười khẩy một tiếng.
“Bạn bè của tôi cũng đã đến gần hết, bây giờ anh nói cho tôi biết xem anh định để lại chân nào của tôi?”
“Hay để lại cánh tay nào?”
“Lạc Gia, là tôi có mắt như mù.”
“Bốp!” Hồng Bưu đi lên tát cho anh ta một cái.
“Không hiểu quy củ, bảo sao lại dám làm phiền Lạc Gia!”
Từ Tứ không dám tránh đi, cũng không dám nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, Diệp Kính Bình cũng đã đến.
“Tôi đây rất tò mò, rốt cuộc là ai ở Thông Châu này lại dám động đến Lạc Gia đấy?”
Lúc thấy Diệp Kính Bình xuất hiện, chân Từ Tứ mềm nhũn ra rồi trực tiếp ngã xuống đất.
Xong rồi, xong rồi.
Cái này không đơn giản là gặp rắc rối bình thường nữa, trời sắp sập rồi!
Diệp Kính Bình, không chỉ ở Thông Châu mà cả cái Hải Đông này không ai là không biết đến ông ta.
Ai dám đắc đội Diệp Kính Bình và nhà họ Diệp chứ.
Thế mà Diệp Kính Bình lại đến đây.
“Thầy, là ai đắc tội thầy, tôi cam đoan khiến anh ta không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.” Diệp Song Song tôn kính nói với Lạc Tú.
Ai dám động đến thầy của cô ta, cô ta sẽ khiến người đó trả giá đắt.
Nghe xong câu này, Từ Tứ vội vàng quỳ xuống đất.
Tất cả lão đại lớn nhỏ ở Thông Châu đều tụ tập lại đây, ngay cả Diệp Kính Bình cũng đích thân tới.
Vậy mà vừa rồi anh ta lại dám châm chọc đối phương, còn muốn chặt cánh tay của người ta.
Quá đáng hơn nữa là lại muốn dạy cho Lạc Tú một bài học.
Bây giờ ngẫm lại thật là nực cười!
Chỉ riêng một trong bất kỳ người nào có mặt ở đây đến một mình thì anh ta đã không đắc tội nổi, chứ đừng nói đến việc tất cả bọn họ cùng tới.
Cậu Lưu bối rối không nói nên lời.
Muốn động vào Lạc Tú sao?
Cho dù thượng đế xuống đây thì cũng không người nào dám động đến Lạc Tú!
Tiêu Đình Đình nhìn thấy cảnh này sửng sốt đứng yên một chỗ, mồ hôi lạnh chảy liên tục.
Không ngờ chàng trai này lại có chống lưng lớn như vậy.
Tất cả các lão đại ở Thông Châu đều đích thân tới để cầu hòa cho anh!
Thân phận và địa vị của người này chắc chắn là vô cùng lớn!
Vậy mà vừa rồi cô ta còn dám chế nhạo ba anh, khinh thường anh sao?
Bây giờ nghĩ lại mới thấy nực cười làm sao… Lão đại mà cô ta vô cùng kính trọng giờ đang quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên!