Hạ Hân Hân bực tức trở về nhà, nhưng càng lúc cô ta lại càng tò mò về Lạc Tú.
Có mặt mũi trước mặt vương gia Vương Vận Vân, hơn nữa còn được Vương Vận Vân đối xử khách khí như vậy, rốt cuộc Lạc Tú có lai lịch như thế nào?
Đến cuối cùng Hạ Hân Hân cũng chỉ đành lắc đầu than thở.
Cho dù Lạc Tú có lai lịch thế nào đi nữa cũng không phải người thuộc tầng lớp giàu có quyền thế gì, cái gọi là giàu sang quyền thế không phải là thứ mà một thế hệ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình để làm được, cần phải có sự nỗ lực của vài thế hệ mới có thể đạt được.
Có một câu nói thế này: không ai giàu ba họ, biết bao nhiêu nhân tài kiệt xuất đã thất bại ở giai đoạn này rồi, chỉ có dòng họ nào có thể làm ăn phát đạt qua đời thứ ba mới có thể thật sự bước vào tầng lớp giàu sang quyền thế.
Hiển nhiên Lạc Tú không thể đáp ứng được điểm này, chỉ cần không phải một gia đình giàu có quyền thế thật sự thì Hạ Hân Hân vẫn sẽ cảm thấy Lạc Tú không có tư cách để mình đặt vào trong mắt.
Lạc Tú không biết rốt cuộc thì Hạ Hân Hân đang suy nghĩ gì, ngược lại vẫn đi tới căn phòng mình đã thuê với Giang Đồng Nhiên.
“Dì Nguyệt Lan, bây giờ con thật sự rất ngưỡng mộ dì, năm đó dì rời khỏi nhà một mình rồi lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không mất bao lâu đã gầy dựng được bầu trời riêng, hiện tại còn được mệnh danh là bà hoàng thương nghiệp ở trong nước nữa.” Giang Đồng Nhiên dựa vào cửa sổ gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia.
“Được rồi, nếu không muốn bước đi một cách mờ mịt ở bên ngoài nữa thì cứ quay trở về đi.”
“Dì Nguyệt Lan, dì là tấm gương của con đó, nếu con không thể tạo dựng được thành tựu cho riêng mình thì con sẽ không trở về đâu.” Giang Đồng Nhiên bướng bỉnh nói.
“Dì Nguyệt Lan, con không nói với dì nữa, con cúp máy trước đây.” Giang Đồng Nhiên cúp điện thoại, bởi vì Lạc Tú đã đến dưới lầu.
Lúc Lạc Tú trở về, Giang Đồng Nhiên và đám người Hàn Phi Vũ đang uống rượu với nhau.
Lạc Tú nhìn Giang Đồng Nhiên, phát hiện ra đôi mắt của Giang Đồng Nhiên có hơi sưng đỏ, có lẽ vừa mới khóc, còn sắc mặt của đám người Hàn Phi Vũ cũng không tốt cho lắm.
“Chị Nhiên Nhiên, nếu chị gặp chuyện thì cứ nói với tôi một tiếng, để tôi coi mình có thể giúp được gì cho chị hay không?” Lạc Tú cười nói.
Anh rất có thiện cảm với Giang Đồng Nhiên, nhưng không phải loại tình cảm nam nữ mà chỉ đơn giản cảm thấy Giang Đồng Nhiên là một người tốt, vì vậy nếu Giang Đồng Nhiên cần sự giúp đỡ của Lạc Tú, Lạc Tú nhất định sẽ giúp một tay.
Thế nhưng Giang Đồng Nhiên chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng, Lạc Tú căn bản không thể giải quyết được rắc rối của cô ta bởi vì thế lực ở Hải Đông rất lớn, không phải người bình thường nào cũng có thể lay chuyển hay xúc phạm được.
Hàn Phi Vũ thấy vậy thì cười khẩy một tiếng: “Giúp đỡ? Có bản lĩnh thì cậu tới Dạ Hoả đi.”
“Tiểu Hàn, câm miệng.” Giang Đồng Nhiên ngắt lời Hàn Phi Vũ, sau đó trừng mắt liếc Hàn Phi Vũ một cái.
“À đúng rồi Tiểu Tú, công việc của cậu thế nào rồi?” Giang Đồng Nhiên hỏi.
“Hôm nay vừa mới đi làm, cũng không tệ lắm.” Lạc Tú cười nói.
“Làm công việc gì?” Giang Đồng Nhiên hỏi tiếp.
“Bảo vệ.” Lạc Tú trả lời không cần suy nghĩ.
Thật ra nếu nói một cách nghiêm túc thì bây giờ Lạc Tú đúng là đang làm bảo vệ, mà là bảo vệ cây cổ thụ nhà họ Hạ không ngã xuống.
“Bảo vệ ư?” Hàn Phi Vũ khinh bỉ bật cười.
Những người có mặt ở xung quanh cũng thờ ơ nhìn thoáng qua Lạc Tú, chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, người từ chỗ khác đến Hải Đông nếu không có quan hệ không có bản lĩnh gì thì chỉ có thể đi làm bảo vệ mà thôi.
Nhìn cái cơ thể kia của Lạc Tú, nói không chừng người ta phải tốt bụng lắm mới miễn cưỡng nhận anh vào làm bảo vệ.
“Có nói với cậu tiền lương mỗi tháng là bao nhiêu không?” Thật ra Giang Đồng Nhiên rất quan tâm đến Lạc Tú.
“Hình như lương thử việc là hai ngàn rưỡi nhỉ?” Lạc Tú cũng không rõ lắm, anh nghe đội trưởng an ninh đã nói như vậy.
Hai ngàn rưỡi?
“Phụt.” Hàn Phi Vũ bật cười thành tiếng, tiếp đó trong ánh mắt là sự coi thường và xem nhẹ càng lúc càng nhiều.
Mấy người khác cũng lắc đầu, năng lực thế này có thể tự nuôi sống bản thân ở nơi có mức tiêu dùng cao như Hải Đông không đây?
“Tiểu Tú, mặc dù cậu vẫn còn trẻ nhưng phải biết cố gắng phấn đấu, vạch sẵn kế hoạch cho tương lai. Mức lương hai ngàn rưỡi này còn không bằng lương của một cô gái như tôi nữa.” Cô gái tên Thuý Nhi mỉm cười.
Lương một tháng của cô ta chỉ hơn năm nghìn mà đã gấp đôi tiền lương của Lạc Tú, bạn trai của cô ta còn vượt trội hơn, lương một tháng lên tới bảy tám nghìn.
Còn Hàn Phi Vũ? Thậm chí còn khoa trương hơn, mỗi tháng đã kiếm được khoảng một vạn bảy một vạn tám, hơn nữa nếu tính luôn cả tiền thưởng và trợ cấp thì ít nhất cũng trên hai vạn, cho nên đám người của bọn họ đều rất coi thường Lạc Tú.
Suy cho cùng tiền lương của Hàn Phi Vũ còn cao hơn nhiều so với thành phần tri thức thông thường, còn Lạc Tú chỉ kiếm được hai ngàn rưỡi một tháng, mức lương thế này ở Hải Đông e rằng phải thắt lưng buộc bụng mà sống, nếu không quanh năm suốt tháng sẽ không còn một xu dính túi.
Chuyện này khiến cho đám người vốn đã coi thường Lạc Tú nay lại càng coi thường hơn.
“Nhóc con, e rằng tôi ở quán bar một tháng còn kiếm được nhiều hơn tiền lương một năm của cậu đấy.” Hàn Phi Vũ đắc ý nói, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn Lạc Tú.
“Tiểu Tú, nếu không thì cậu suy nghĩ lại thử xem, chỗ chúng tôi đang tuyển nhân viên phục vụ với mức lương là ba nghìn rưỡi một tháng đấy.” Giang Đồng Nhiên khuyên nhủ, ngay cả cô ta còn cảm thấy lương của Lạc Tú thật sự quá thấp.
Nhưng vừa nói xong mấy lời này, sắc mặt của Giang Đồng Nhiên chợt tối sầm lại.
Bởi vì mức lương ở quán bar Dạ Hoả tuy cao nhưng lúc nào cũng bị người ta quấy rối và khi dễ, đặc biệt là ông chủ của quán bar Dạ Hoả, gần đây lại càng quấy rối cô ta thường xuyên hơn.
Cô ta cũng định rời khỏi đó nhưng dẫu sao tiền lương và đãi ngộ ở đó cũng rất cao, trong lòng cô ta có lý tưởng và mục tiêu riêng của mình nên không muốn dễ dàng từ bỏ nó, Giang Đồng Nhiên cũng muốn giống như dì của mình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sau đó thành lập một công ty lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Giang Đồng Nhiên, Lạc Tú bèn an ủi: “Chị Nhiên Nhiên, vẫn là câu nói đó, nếu gặp khó khăn có thể nói cho tôi biết, nhất định tôi sẽ giúp chị.”
“Hừ.” Lạc Tú chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời, Hàn Phi Vũ hừ lạnh một tiếng sau đó lên tiếng.
“Cậu trai trẻ, tốt hơn hết là cậu nên giúp bản thân mình trước đi, một tên bảo vệ nhỏ nhoi như cậu thì có thể giúp được cho ai?” Hàn Phi Vũ nói với giọng điệu đầy khinh thường.
Ông chủ của quán bar Dạ Hoả có lai lịch rất lớn, đừng thấy ông ta chỉ là ông chủ của một quán bar mà lầm tưởng, thật ra ông ta là thuộc hạ của Phong gia, mà loại cao thủ như Phong gia thật sự không dễ chọc.
Người ta nói bản lĩnh của ông ta rất khó lường, rất ít người có thể đặt ngang hàng với ông ta, hơn nữa mặt mũi cũng rất lớn, nghe nói còn có chút giao tình với Từ Ngạo, cao thủ số một Hải Đông nữa.
“Tiểu Tú, cậu đừng trách anh Phi Vũ nói chuyện quá khó nghe, đối phương quả thật có thế lực và bối cảnh rất lớn, suy nghĩ vượt xa so với những người lao động nhập cư bình thường như chúng ta.” Thúy Nhi ở bên cạnh cũng lên tiếng nhắc nhở.
Mấy người còn lại ai nấy đều nhìn Lạc Tú như nhìn một tên ngốc.
Đừng nói là Phong Gia, ngay cả chủ quán bar Dạ Hoả cũng đã có vài phần năng lực rồi, gạt những người trong nhà qua một bên, cho dù cho anh cơ hội một chọi một anh cũng chưa chắc có thể thắng được người ta.
Hàn Phi Vũ từng đối đầu với chủ quán bar Dạ Hoả một lần rồi, lần đó Hàn Phi Vũ vừa mới trúng một chiêu đã phải nằm liệt giường suốt nửa tháng trời.
Phải biết rằng, trong số những người bình thường thì Hàn Phi Vũ cũng coi như rất mạnh rồi, mọi người trên con phố này đều gọi anh ta là anh Vũ, nếu đã vậy thì có thể tưởng tượng được chủ nhân của quán bar Dạ Hoả này lợi hại bao nhiêu, Phong Gia phía sau ông ta còn đáng sợ đến mức nào.
“Tiểu Tú, cậu không cần lo chuyện của tôi đâu.” Giang Đồng Nhiên khuyên nhủ, dù sao thì Lạc Tú cũng chỉ là sinh viên tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, đừng dính dáng đến mấy chuyện này thì hơn.
“À đúng rồi, Phi Vũ, nghe nói ngày mai có một gia đình giàu sang quyền thế ở Hải Đông sẽ tổ chức tiệc rượu, Phong Gia vận dụng quan hệ muốn tặng một ít rượu của quán bar chúng ta cho buổi tiệc lần này, đến lúc đó tôi sẽ dẫn các cậu theo để mở rộng tầm mắt.” Giang Đồng Nhiên cười nói.
“Tiếc là ngày mai Tiểu Tú còn phải đi làm, nếu không tôi sẽ dẫn cậu đi xem thế nào mới là gia đình giàu sang quyền thế thật sự.”