Nhìn thấy Lạc Tú tới, Trương Định lập tức cười khẩy liên tục. Chính chủ đến rồi, hôm nay anh ta muốn giẫm mạnh lên thể diện Lạc Tú trước mặt mọi người.
Dù sao thì trước đó anh ta đã bị Lạc Tú vả mặt mấy lần, thù này làm sao có thể không báo?
Hơn nữa Trương Định còn là một phú nhị đại, ngày thường đã quen ăn hiếp bắt nạt người khác rồi, có bao giờ liên tiếp phải ăn thiệt bởi cùng một người đâu?
“Tên họ Lạc kia, tôi có thể nói cho anh biết, ở đây có camera, nếu anh lộn xộn thì sẽ phải ngồi tù đấy.” Đầu tiên Trương Định đe dọa trước, bởi vì anh ta thực sự sợ chọc giận Lạc Tú thì sẽ bị đánh.
“Hừ.” Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
“Mới sáng sớm mà đã bày trận lớn như vậy. Nói đi, anh muốn làm gì?” Lạc Tú lười nói nhảm cùng Trương Định, trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Thế nào? Anh còn không biết xấu hổ mà đến đi làm à?” Hồ Mỹ Kim ở bên cạnh nói một cách quái gở.
“Sao tôi lại phải xấu hổ khi đến làm việc?” Lạc Tú cảm thấy kỳ lạ.
“Anh đắc tội đồng nghiệp, còn đánh bạn trai của đồng nghiệp. Anh còn mặt mũi nào mà đến làm việc?” Lý Tuyết cũng mở miệng châm chọc.
“Những thứ này có liên quan gì đến công việc không?” Lạc Tú hỏi ngược lại, khiến đám người Lý Tuyết bàng hoàng.
Ngược lại Trương Thục Phi vẫn chưa mở miệng nói gì.
“Đừng có nói lý lẽ gì với tôi, Lạc Tú, bây giờ anh bị đuổi việc, nơi đây không chào đón anh, cút ngay!” Trương Định khoanh tay làm ra vẻ ông đây muốn xử anh, anh có thể làm gì tôi.
Hơn nữa anh ta cho rằng đây là nơi duy nhất có thể trấn áp Lạc Tú.
“Lý do?”
“Tôi không thích anh, anh đã đắc tội tôi rồi, cho nên tôi muốn sa thải anh!”
“Công ty này còn có quy định như vậy sao?” Lạc Tú hỏi lại.
“Đừng nói với tôi về nội quy hay quy định gì đó, tôi không thể kiểm soát các bộ phận khác, nhưng bộ phận tiêu thụ, tôi có tiếng nói cuối cùng. Tôi nói sa thải anh thì sẽ sa thải anh, không cần lý do!” Trương Định nhấn mạnh một lần nữa, tại thời điểm này, anh ta cảm thấy mình cứ như là vua.
Có thể tùy ý chi phối bất cứ kẻ nào.
“Lạc Tú, đi thôi, chúng ta không thể đấu lại anh ta đâu.” Lý Đông Phương đứng phía sau Lạc Tú nhỏ giọng nói một câu.
Nói cho cùng, Trương Định tuy rằng khiến người ta căm ghét, nhưng người ta quả thực giống như ông chủ của công ty này, có quyền này.
Mà Lạc Tú thì phớt lờ Lý Đông Phương, nhưng hỏi lại.
“Vậy nên cho dù không vi phạm quy định của công ty, nhưng cấp trên muốn sai thải ai thì sa thải người đó?”
Đối mặt với câu hỏi của Lạc Tú, Trương Định nhìn Lạc Tú như một thằng ngốc.
“Các người cũng cho rằng là như vậy à?” Lạc Tú nhìn những người chung quanh, những người đó đều không nói gì.
Thay vào đó, có một vài người lạnh lùng nhìn Lạc Tú, có vẻ như đang cười nhạo Lạc Tú.
Nhưng cũng có người có sắc mặt hơi khó coi. Thật ra thì đuổi việc Lạc Tú, có lẽ mọi người sẽ không nói điều gì. Nhưng đuổi việc Lý Đông Phương thì có hơi quá đáng rồi, bởi vì mọi người đều biết Lý Đông Phương là một người hiền lành.
“Lạc Tú, đây là địa bàn của anh Trương, không đến lượt anh nói ra nói vào. Bảo anh cút thì anh cũng chỉ có thể cút.” Hồ Mỹ Kim mở miệng châm chọc.
“Đúng!” Lý Tuyết cũng phụ họa.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, vậy tất cả mọi người cũng đều nghe rõ rồi chứ!” Lạc Tú nhún vai.
“Lạc Tú, anh còn muốn giở trò gì?” Trương Định nhíu mày.
“Không có gì, chỉ là những gì anh vừa nói, người không vi phạm quy định của công ty cũng có thể tùy ý sa thải.” Lạc Tú nói.
“Cho nên gì, anh muốn thế nào?” Trương Định bày ra vẻ mặt anh có thể làm gì được tôi.
“Cho nên, anh đã bị sa thải, cô, và cả cô nữa!” Lạc Tú chỉ Trương Định đầu tiên, sau đó lại chỉ Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim.
“Ha ha ha, anh nói cái gì vậy? Anh nói tôi bị đuổi việc rồi ư?” Trương Định bật cười, anh ta cảm thấy có phải Lạc Tú bị điên rồi hay không.
“Tên họ Lạc kia, anh là cái thá gì? Anh mà cũng có thể sa thải tôi à?” Hồ Mỹ Kim chỉ vào Lạc Tú mà mắng.
Lý Tuyết cũng thấy thật nực cười.
“Không phải anh còn chưa tỉnh, đang nằm mơ đấy chứ?” Trương Định treo vẻ chế giễu trên mặt.
“Tôi nói các anh bị sa thải, bị sa thải rồi.” Lạc Tú không nói nhiều lời nhảm nhí, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho một số điện thoại, sau đó nói câu, “Anh xuống dưới xử lý một chút chuyện” rồi cúp điện thoại.
“Anh còn giả vờ với tôi hả. Ông đây muốn xem anh chỉ là một nhân viên thì hôm nay sa thải ông đây như thế nào?” Trương Định khoanh tay, ra vẻ “ông đây xem mày kết thúc như thế nào”.
Nhưng ngay sau đó, Trương Định cười không nổi nữa, vì phó chủ tịch công ty đã xuống, giám đốc một số bộ phận khác cũng vậy.
“Có chuyện gì vậy? Chủ tịch?” Phó chủ tịch đẩy kính mắt, thái độ kính cẩn nói với Lạc Tú.
“Phó chủ tịch, anh vừa mới gọi anh ta là cái gì?” Trương Định ong ong đầu, có chút không thể tin được.
“Ồ, phải rồi, hai ngày nay tôi bận việc quá nên quên nói với các người, hiện tại công ty do anh Lạc đứng tên, cho nên anh Lạc bây giờ là ông chủ của chúng ta.” Phó chủ tịch giới thiệu.
“Anh nói, hiện tại anh ta là ông chủ của công ty này ư?” Trương Định không thể tin được, Lý Tuyết cũng vậy, Hồ Mỹ Kim cũng thế, tất cả mọi người xung quanh đều như thế.
Trương Định hoàn toàn ngẩn ra, siết chặt nắm tay, sắc mặt đỏ bừng.
Vừa rồi anh ta nói muốn sa thải ông chủ của công ty này?
Hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người!
Mẹ nó, đây không phải là tự tát vào mặt mình sao?
Người không thể chấp nhận nhất chính là Trương Thục Phi, tại sao trước khi chia tay với anh, anh lại không xuất sắc như vậy?
Tại sao tôi vừa chia tay với anh thì anh lập tức trở nên xuất sắc như thế rồi?
Vừa chia tay với tôi, trong tích tắc, anh đã từ một thằng nhóc nghèo bình thường trở thành một kẻ người gặp người yêu, đặc biệt có triển vọng, giàu có và đẹp trai?
Trước đó đám người Hồ Mỹ Kim còn nói cả đời này Lạc Tú chỉ thế này thôi, chỉ có thể là một người làm công, khiến bọn họ xem thường!
Nhưng bây giờ thì sao?
Chẳng khác gì một cái tát!
Và giờ phút này, Trương Thục Phi đột nhiên có hơi căm hận hai người đồng nghiệp kiêm bạn thân của mình. Họ liên tục thuyết phục cô ta chia tay với Lạc Tú, cảm thấy rằng Lạc Tú chẳng có bản lĩnh gì, thậm chí còn coi thường Lạc Tú.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bọn họ có tư cách gì để xem thường Lạc Tú?
So với Lạc Tú, bọn họ là cái thá gì?
Chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận, Trương Thục Phi cúi đầu không nói gì.
Còn Trương Định thì mang vẻ mặt xấu hổ, vừa rồi anh ta đã làm gì?
Anh ta chỉ là giám đốc mà lại muốn sa thải ông chủ của mình?
“Được rồi, ba người các người đã bị đuổi việc rồi, đi đi.” Lạc Tú lạnh lùng lặp lại.
“Anh dựa vào cái gì?” Trong tiềm thức Trương Định muốn nói ra những lời này, nhưng là anh ta vẫn không nói ra, bởi vì nói ra miệng thì tương đương như đánh vào mặt chính mình vậy.
Vừa rồi chính mình đã luôn miệng nói không có lý do gì cũng có thể sa thải!
Vì vậy cuối cùng ba người mặt xám mày tro đi thu dọn đồ đạc.
Lạc Tú sắp xếp một lúc, sau đó vỗ vai Lý Đông Phương.
“Làm việc chăm chỉ, trước tiên anh thử sức với vị trí giám đốc tiêu thụ xem sao.”
“Ông chủ, tôi có thể làm được không?” Rõ ràng Lý Đông Phương có chút không tự tin, đương nhiên nhiều hơn là không thích ứng được. Bởi vì trong nháy mắt, người đồng nghiệp bên cạnh đã biến thành ông chủ của mình, dù là ai cũng không phản ứng kịp.
“Tôi rất tin tưởng anh.” Lạc Tú vỗ vai Lý Đông Phương.
Lúc này điện thoại của Lạc Tú lại đổ chuông, Lạc Tú cúi đầu nhìn thì thấy lại là mẹ của Trương Thục Phi đang gọi.
“Này, Tiểu Lạc, tôi nghe nói rằng cậu đã chia tay với Thục Phi, phải không?”
“Tiểu Lạc à, cô biết cậu thật lòng thích Thục Phi nhà chúng tôi. Cô có cách giúp cậu, tuy nhiên cô nghe nói có phải ba cậu mượn cho cậu một trăm vạn hay không? Nếu cậu đem một trăm vạn này…”
“Cút!”
“Ôi chao, sao cậu mắng….”
Tút tút, Lạc Tú đã cúp điện thoại.
Anh của kiếp trước đã đem cho một trăm vạn tệ này, sau đó bị lừa gạt. Kiếp này, những người đã từng châm chọc, khinh thường, dùng ánh mắt xem thường nhìn anh có là cái thá gì chứ?
Cũng giống như Trương Định, anh của kiếp trước ở trong công ty ngày nào cũng bị Trương Định mắng như một con chó, còn thường xuyên trừ lương của anh. Anh của kiếp này, Trương Định đã trở thành con kiến trước mặt anh.
Lấy ra một điếu thuốc, Lạc Tú đứng ở cửa công ty hút thuốc. Lúc này, ba người Trương Định, Lý Tuyết ôm đồ đi ra ngoài.
Trương Định đột nhiên có chút không cam lòng quay đầu lại chế nhạo Lạc Tú.
“Tên họ Lạc kia, anh đừng tự đắc, chuyện này chúng tôi sẽ không để yên đâu!”
“Con mẹ nó, mày không để yên cho ai? Có gì thì mày cứ nói ra hết đi, Hồng Bưu tao tiếp thay cho cậu Lạc!”