Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Trấn trưởng, chúng tôi thực sự không biết chuyện ông đã nói.” Ba của Nhậm Tư Vũ đang giải thích với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi với vẻ mặt kích động.
“Không biết?”
“Con trai tôi bị gãy cả hai chân, ông lại nói với tôi là ông không biết sao?” Lúc này Thạch Kỷ Trung cười khẩy liên tục mà nhìn ba của Nhậm Tư Vũ.
“Tôi không cần các người giải thích nữa. Tóm lại, các người không thể ở lại Phượng Hoàng Cổ Trấn nữa. Chuyển ra ngoài cho tôi lập tức.”
“Không phải, trấn trưởng, chúng tôi đều là những người bình thường, chúng tôi không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp. Chúng tôi thực sự không biết gì về chuyện con trai của ông.” Ba của Nhậm Tư Vũ bất lực nhìn Thạch Kỷ Trung.
Bọn họ đều là dân chúng bình thường, làm sao có thể chọc tới người như Thạch Kỷ Trung chứ?
“Ba, có chuyện gì vậy?” Nhậm Tư Vũ nhanh chóng chạy đến.
“Mày còn dám trở về à?” Thạch Kỷ Trung đột nhiên mắng.
“Con trai của tao bị thế đều vì mày, bây giờ các người nói phải làm sao đây?” Thạch Kỷ Trung tức giận nhìn Nhậm Tư Vũ.
Ông ta cũng biết chuyện con trai mình thích Nhậm Tư Vũ.
Chỉ là ông ta không ngờ rằng tối hôm qua con trai mình lại xảy ra chuyện ở KTV.
Bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đấy.
Sau khi hỏi vài câu, tự nhiên ông ta biết chuyện có liên quan đến Nhậm Tư Vũ.
Ông ta không thể chọc vào Vạn Hồng Uy, nhưng lại rất dễ dàng đối phó với gia đình của Nhậm Tư Vũ.
Xét cho cùng, ông ta cũng là một trấn trưởng.
Vì vậy, bây giờ ông ta trực tiếp đưa người đến để gây rắc rối cho họ.
“Chuyện này mày phải cho tao một lời giải thích!” Thạch Kỷ Trung nhìn Nhậm Tư Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến Nhậm Tư Vũ giật nảy mình.
“Bác Thạch, chuyện xảy ra với Thạch Quân không liên quan gì đến cháu. Là anh ta đánh người không nên đánh, chọc phải người không thể chọc.” Nhậm Tư Vũ giải thích.
“Con trai tao bây giờ đang nằm trên giường, mày còn nói là lỗi của nó?” Thạch Kỷ Trung lại cười khẩy một tiếng.
“Con trai của tao xảy ra chuyện là bởi vì mày.”
“Một, các người phải bồi thường tiền. Hai, sau này các người đừng đi học nữa, cả đời hầu hạ con trai tôi!”
“Bằng không, nhà các người đừng hòng tiếp tục ở lại trong Phượng Hoàng Cổ Trấn này!” Thạch Kỷ Trung hừ lạnh.
Điều này khiến ba của Nhậm Tư Vũ lập tức kinh hãi.
Gia đình họ đã ở Phượng Hoàng Cổ Trấn bao đời nay, cội nguồn của họ là ở đây, nếu bị đuổi đi thì họ có thể đi đâu?
Nhưng rõ ràng không thể để con gái ông hầu hạ Thạch Quân cả đời.
Nhưng Thạch Kỷ Trung là trấn trưởng, vì vậy ông ta thực sự có khả năng đuổi bọn họ đi.
Thậm chí chỉ cần một vài thủ đoạn, bọn họ sẽ không thể ở lại Phượng Hoàng Cổ Trấn.
“Thế nào cũng phải nói lý chứ, đúng không?” Lúc này Lạc Tú bước đến và nói.
“Đừng nói với tôi những thứ vô bổ đó, tôi biết các người có quan hệ với Vạn Hồng Uy, nhưng vậy thì sao?” Thạch Kỷ Trung chế nhạo.
“Bây giờ tôi đang giải quyết việc chung. Ở đây, tôi là người có tiếng nói cuối cùng.”
“Tôi là trấn trưởng, tôi bảo họ đi, họ phải đi!” Thạch Kỷ Trung khoanh tay nhìn Lạc Tú với vẻ chế nhạo.
“Nếu không đồng ý thì các người có thể kiện. Ở phía trên tôi có đầy người.” Lời này của Thạch Kỷ Trung là sự thật, dù sao làm trấn trưởng thì cũng phải có chút quan hệ với bên trên.
“Bác Thạch, vấn đề này…”
“Im đi, con khốn này, tất cả là bởi vì…”
“Bốp…” Lạc Tú tát một cái vào mặt ông ta!
Anh tát Thạch Kỷ Trung ngã nhào xuống đất.
“Mẹ nó, mày dám đánh tao?”
“Mày xong đời rồi, mày chờ đó! Nếu không nhốt mày cả đời, tao sẽ theo họ của mày.” Thạch Kỷ Trung che mặt mắng.
“Các người đều thấy hết rồi đúng không? Đều quay lại hết rồi đúng không?”
“Mày dám đánh trấn trưởng. Nhóc con, mày chết chắc rồi, mày chờ đó cho tao!” Thạch Kỷ Trung hung tợn chỉ vào Lạc Tú.
Nhậm Tư Vũ muốn kéo Lạc Tú, nhưng thấy Lạc Tú hung dữ như thế thì lại không dám nữa.
“Đánh ông?” Lạc Tú không hề tức giận, mà là trực tiếp cười nhạo Thạch Kỷ Trung.
Anh bước đến và đá mạnh vào người Thạch Kỷ Trung một cú.
“Tôi đánh ông thì sao?”
“Tôi cứ đánh ông đó.” Lạc Tú đá Thạch Kỷ Trung một cước nữa.
“Ông là trấn trưởng mà lại dùng quyền lực để áp chế mọi người. Đây là điều ông nên làm à?”
“Ông là người lớn, nhưng lớn mà mất nết, nói năng thô tục với trẻ nhỏ, đây cũng là điều mà ông nên làm sao?” Lạc Tú cười khẩy.
“Nào, ông giải thích cho tôi biết con khốn là gì đi?” Lạc Tú túm lấy ngực Thạch Kỷ Trung, nâng Thạch Kỷ Trung lên và tát vào mặt Thạch Kỷ Trung hai cái tát.
“Nào, ông nói đi!”
“Bốp bốp” lại thêm mấy cái tát, Thạch Kỷ Trung bị đánh đến nỗi lỗ tai chảy máu.
Đúng lúc này, một chiếc xe Audi chạy tới.
Khoảnh khắc Thạch Kỷ Trung nhìn thấy chiếc xe Audi kia, ông ta như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
“Ha ha ha, mày xong rồi, thị trưởng đến rồi, mày xong đời rồi.”
“Thị trưởng, thị trưởng, tên ác bá đánh người này, ngay cả tôi cũng dám đánh.” Thạch Kỷ Trung vội vàng chạy tới.
Chiếc Audi vừa mở cửa thì thị trưởng Lý đã nhìn thấy Thạch Kỷ Trung.
Bởi vì tối hôm qua là Vạn Hồng Uy sắp xếp người đưa Lạc Tú đến đây nên thị trưởng Lý cuối cùng cũng biết Lạc Tú đang ở đâu.
Hôm nay giải quyết công việc chính thức xong, ông ta đã nóng lòng đến đến gặp Lạc Tú rồi.
Suy cho cùng, chuyện này liên quan đến chuyện lớn sống chết của mình.
Chỉ là vừa tới đã đụng phải chuyện này.
“Chuyện gì vậy?” Thị trưởng Lý cau mày.
“Thị trưởng Lý, ông đến đây đúng lúc lắm. Tên ác bá đánh người này tối hôm qua đã kêu người đánh gãy chân của con trai tôi. Hôm nay tôi đến lý luận lại đánh tôi nữa.” Thạch Kỷ Trung không biết bị Lạc Tú đánh đau hay gì mà thậm chí còn khóc lóc.
“Đứng yên đi rồi nói.” Thị trưởng Lý nhìn thấy Thạch Kỷ Trung lại chỉ tay vào Lạc Tú thì sắc mặt tối sầm lại.
Bây giờ ông ta đến đây để cầu xin Lạc Tú.
“Thị trưởng Lý, ông hãy nghe tôi nói.”
“Nói con mẹ ông ấy.” Lạc Tú đi tới và đá Thạch Kỷ Trung một cước nữa, khiến Thạch Kỷ Trung trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Sau đó là một loạt cú đá.
“Thị trưởng Lý, ông nhìn xem, cậu ta đánh người.”
“Thị trưởng Lý, ông xem tên ác bá này phải bị bắt, phải phán cậu ta tù chung thân.” Lúc này Thạch Kỷ Trung thậm chí còn cố tình giả vờ ông ta sắp chết.
Ông ta biết Lạc Tú xong đời rồi, mày dám đánh trấn trưởng trước mặt thị trưởng, cho dù hôm nay ông trời có đến đây cũng không thể cứu được mày.
Lạc Tú đá được một lúc thì dừng lại, không tiếp tục nữa.
“Hu hu, thị trưởng Lý, ông thấy…”
“Được rồi, Lạc gia đánh ông chắc chắn có lý của ngài ấy.” Khi thị trưởng Lý vừa nói những lời này thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Thạch Kỷ Trung đột nhiên có một linh cảm xấu.
Mình đã bị đánh, vậy mà lại là anh có lý?
Đây là logic gì thế?
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Thị trưởng Lý không dám hỏi Lạc Tú, đành phải hỏi những người khác.
Ngược lại, Nhậm Tư Vũ phản ứng nhanh nhất, sau đó nhanh chóng kể lại mọi chuyện.
“Thị trưởng Lý, ông đừng nghe lời cô ta nói bậy, bọn họ đều cùng một phe.” Lúc này Thạch Kỷ Trung vẫn còn đang ngụy biện.
“Được rồi, tôi hiểu mọi chuyện rồi. Phượng Hoàng Cổ Trấn này có một trấn trưởng như ông quả thực là mắt tôi mù.” Thị trưởng Lý thình lình hét vào mặt Thạch Kỷ Trung. Nhất thời Thạch Kỷ Trung hoàn toàn ngỡ ngàng.