Những lời này vừa thốt ra, toàn bộ hiện trường lập tức chìm vào im lặng.
Trương Phỉ vừa muốn mở miệng mắng đã bị Huyết Hổ ngăn lại.
Tuy bọn họ đã thừa nhận Lạc Tú là giáo quan huấn luyện của bọn họ, lúc này có người dám mắng Lạc Tú như vậy thì hiển nhiên bọn họ sẽ trực tiếp đánh chết đối phương.
Nhưng Huyết Hổ vẫn muốn chờ xem Lạc Tú sẽ giải quyết chuyện này thế nào, anh ta muốn quan sát tính tình của Lạc Tú một chút.
Nói cho cùng thì sau này Lạc Tú sẽ là người trực tiếp dẫn dắt bọn họ, nếu tính cách anh quá mềm yếu sẽ rất dễ dẫn bọn họ đi lệch hướng.
Lạc Tú không nổi giận, mà chỉ nhìn trên dưới Sở Vân Hào một vòng đầy hứng thú.
Đúng vậy, Sở Vân Hào đã hoàn toàn suy sụp.
Vốn dĩ tiến vào Huyết Sát là hy vọng cuối cùng của anh ta, anh ta mong đợi như những ngôi sao trông chờ mặt trăng. Nhưng thứ anh ta mong đợi được lại là Lạc Tú!
Hết lần này đến lần khác, đều là Lạc Tú!
“Rất tuyệt vọng nhỉ?” Lạc Tú chậm bước lên trước nhìn Sở Vân Hào.
“Nhưng đây còn chưa phải chuyện tuyệt vọng nhất đâu!” Lạc Tú đột nhiên nói thêm.
Đúng vậy. Kiếp trước, sau khi bị Sở Vân Hào hại đến mức cửa nát nhà tan, khi đó anh còn gặp những chuyện tuyệt vọng hơn thế này nhiều.
Đó là sống như một con chó.
Lạc Tú sẽ không trực tiếp giết Sở Vân Hào, anh muốn trả lại tất cả những gì mà Sở Vân Hào đã ban cho anh ở kiếp trước. Từng chút từng chút một, cho đến khi trả lại hết tất cả.
“Bịch!” Lạc Tú chỉ dùng ngón tay điểm nhẹ một cái, đầu gối và chân của Sở Vân Hào đã hoàn toàn đứt gãy, xương bắp chân cũng hoàn toàn vỡ vụn.
“Aaa” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lạc Tú lại vươn ngón tay, xương cẳng tay của Sở Vân Hào cũng hoàn toàn vỡ nát.
Cuối cùng, Lạc Tú lại dùng một tay đè lên lưng Sở Vân Hào, một luồng năng lượng mạnh mẽ xuyên thẳng vào cơ thể Sở Vân Hào.
Ngay một khắc luồng năng lượng kia tiến vào trong cơ thể, tiếng hét thảm thiết của Sở Vân Hào khiến da đầu của những người có mặt ở đây đều run lên.
Ngay cả đám Trương Phỉ cũng cảm thấy có chút tê dại.
Huyết Hổ lại càng có cảm giác kinh hồn bạt vía.
Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục!
Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất mà thôi. Nhưng Lạc Tú lại đang giày vò Sở Vân Hào chẳng khác nào một ác ma.
Nhìn Sở Vân Hào không ngừng lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo đến cực hạn, toàn thân nổi đầy gân xanh, dù muốn chết nhưng lại không có cách nào tự sát.
Bởi vì ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Lạc Tú đã đập vỡ chiếc răng cuối cùng của anh ta rồi.
Ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng không làm được.
Loại đau đớn đó khiến Huyết Hổ có xúc động muốn bước lên cho Sở Vân Hào chết thoải mái một chút.
Nhưng anh ta không dám!
“Lúc nỗi đau này phát tác, tất cả gân và khớp xương trong cơ thể sẽ bị lệch vị trí. Cứ mỗi bảy ngày nó sẽ phát tác một lần.”
“Không phải anh rất hận tôi sao? Vậy thì hãy cố gắng sống sót cho tốt, tôi chờ anh tới tìm tôi báo thù!” Lạc Tú ngồi xổm xuống nói bên tai Sở Vân Hào.
Anh không cho rằng một người bình thường như Sở Vân Hào có thể chịu đựng được loại tra tấn này. Đây vốn là thủ đoạn chuyên dùng để bức cung ở tiên giới, cũng bởi vì quá đau đớn mà rất nhiều người tu tiên cũng không vượt qua nổi.
Bây giờ Lạc Tú dùng nó lên người Sở Vân Hào vì để ngăn Sở Vân Hào tìm tới cái chết, cũng cho Sở Vân Hào một động lực khác để sống.
Đó là tìm anh báo thù!
Nhưng Sở Vân Hào có năng lực kia sao?
Dù cho anh ta một ngàn năm hay một vạn năm cũng không thể nào!
Nhưng Sở Vân Hào lại thật sự ngu ngốc tin vào điều đó, vì mục đích này mà không ngừng sống trong đau đớn và tra tấn không ngừng, sống như một con chó!
Đám người Huyết Sát nhìn thấy mà sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ, cũng thật độc ác.
Nhiều người đột nhiên sinh ra ý nghĩ sau này nhất định không được chọc tức Lạc Tú.
Bởi vì Lạc Tú có thể khiến bạn sống mà còn đáng sợ hơn cả chết!
“Ném anh ta ra ngoài cho tôi, đừng giết chết.” Lạc Tú nói xong, Huyết Hổ lập tức tiến lên ôm Sở Vân Hào định ném ra ngoài.
Nhưng Huyết Hổ phát hiện ngay cả mình cũng có chút run rẩy, bởi vì Sở Vân Hào đã bị tra tấn thành người tàn phế rồi.
Dù cho thường ngày anh ta là người ngay cả chết cũng không sợ thì vào lúc này vẫn cảm thấy có hơi sợ hãi.
Sống như thế này còn không bằng chết đi, có lẽ chết lại là một loại may mắn.
Mà Thường Chí Quốc tuy rằng cũng sợ nhưng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tú một cái, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Ông ta cũng muốn nhìn thử xem, hôm nay Lạc Tú đã đắc tội ông ta thì sau này sẽ huấn luyện Huyết Sát thế nào?
Dù sao ông ta cũng sẽ không giúp Huyết Sát nữa.
Đã không có ông ta thì đừng nói ba tháng sau Huyết Sát sẽ đi thi đấu, chỉ sợ sau ba tháng thực lực của bọn họ sẽ trực tiếp thụt lùi.
Ngược lại, Vệ Tử Thanh bước lên hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Giáo quan Lạc, tuy rằng rất cám ơn anh nhưng tôi vẫn còn có chút không hiểu.”
Vệ Tử Thanh thực sự cảm ơn Lạc Tú. Anh ta sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng Lạc Tú lại chấp nhận cho anh ra cơ hội một bước lên trời.
“Hiện tại anh không ưu tú nhưng không có nghĩa là tương lai anh không ưu tú, tôi rất coi trọng anh.” Lạc Tú cười cười.
“Trương Phỉ, đưa anh ấy đi làm quen hoàn cảnh đi.” Lạc Tú vỗ vỗ bả vai Vệ Tử Thanh.
Không ưu tú?
Nếu đặt trong môi trường của trái đất, Vệ Tử Thanh quả thực rất bình thường.
Nhưng nếu đổi thành nơi khác thì có thể nói Vệ Tử Thanh là người ưu tú nhất, ngay cả người của Huyết Sát cũng không thể so với anh ta được.
Bởi vì thân thể của Vệ Tử Thanh lại là Thanh Đế Trường Sinh.
Loại thể chất này nếu đặt trong giới tu tiên, sợ rằng dù các thế lực lớn phải tranh nhau đến vỡ đầu bể trán cũng muốn cướp về tay.
Không biết có bao nhiêu lão tổ, thánh địa, thần triều sẽ lấy ra tiên khí đánh nhau chỉ để mời anh ta.
Lạc Tú nhớ, đã từng có một người có được thân thể Thái Huyền yếu hơn thân thể Thanh Đế Trường Sinh một chút xuất hiện ở Tiên giới.
Lúc ấy, tất cả các thế lực lớn như Bất Lạc Thần Triều, Thánh địa Vũ Hóa, Bất Diệt Chí Tôn,…gần như nhấc lên gió tanh mưa máu khắp Tiên giới chỉ để cướp đoạt thân thể Thái Huyền kia.
Nếu thân thể Thanh Đế Trường Sinh thật sự xuất hiện ở Tiên giới, vậy chẳng phải sẽ hoàn toàn điên cuồng rồi sao?
Hơn nữa được đích thân anh dẫn dắt trên con đường tu luyện, thành tựu sau này của anh ta chắc chắn sẽ không thể đo lường.
Cho dù là ở Tiên giới cũng có thể trở thành một người khổng lồ uy chấn một phương!
Có khả năng bảo vệ một thế lực mãi mãi trường tồn!
Lạc Tú cũng không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, không công nhặt được một thân thể Thanh Đế Trường Sinh!
Trái lại sau khi quay về, Huyết Hổ đã đi tìm Lạc Tú.
“Giáo quan Lạc, hôm nay anh đắc tội giáo sư Thường như thế, tôi sợ sau này ông ta sẽ không phối hợp huấn luyện với chúng ta.” Huyết Hổ nhắc nhở.
Suy cho cùng thì việc huấn luyện vẫn cần phải có những phương pháp khoa học và hiệu quả, đồng thời tiềm năng trong cơ thể bọn họ cũng cần giáo sư Thường quan sát và nghiên cứu thường xuyên, từ đó lập ra những kế hoạch và thay đổi tương ứng.
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu, anh đã có kế hoạch riêng cho vấn đề này rồi.
“Sau này chúng ta không cần ông ta phối hợp.”
“Hãy nhớ kỹ, sau này các anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được.”
Huyết Hổ muốn phản bác. Nhưng nghĩ đến kết cục của Sở Vân Hào, anh ta lại nuốt ngược lời muốn nói trở về.
Anh ta không muốn trở thành Sở Vân Hào thứ hai đâu. Chỉ cần nghĩ đến tiếng kêu rên thảm thiết của Sở Vân Hào khi đó anh ta đã cảm thấy rùng mình sợ hãi.
Nhưng anh ta vẫn có chút nghi ngờ về phương pháp huấn luyện của Lạc Tú.
Suy cho cùng thì bản thân anh lợi hại không đồng nghĩa anh dạy người khác cũng lợi hại như vậy!
Hơn nữa mấy hôm nay Lạc Tú ở trên đảo, luôn để cho bọn họ ngủ, thấy thế nào cũng có chút không đáng tin!
“Được rồi, các anh quay về ngủ tiếp đi. Tôi sẽ đi kiểm tra, nếu qua mấy ngày nữa không đạt tiêu chuẩn của tôi thì tôi sẽ không khách sáo.” Lạc Tú nói.
Lại là ngủ?
Tại sao nghe vào tai lại có vẻ không đáng tin vậy nhỉ?
Huyết Hổ rời đi với một bụng chứa đầy nghi hoặc.
Chỉ còn ba tháng là tới thời gian thi đấu, ngủ mỗi ngày thì có thể cải thiện được cái gì chứ?
Chẳng lẽ đến lúc đó so xem ai ngủ giỏi hơn à?
Một mặt khác, Thường Chí Quốc vẫn còn tức giận, đúng lúc này có một cô gái đi đến.
“Chú Thường, chú sao thế? Sao lại tức giận đến mức này?” Cô gái tên Quan Tuyết Di, là con gái của Tư lệnh quân khu Hoa Đông.
Thấy người tới là Quan Tuyết Di, Thường Chí Quốc kể lại mọi chuyện một lần: “Hừ, oai phong cũng lớn đấy nhỉ. Chú Thường cứ đợi ở đây đi, cháu sẽ bắt anh ta tới đây xin lỗi chú. Cháu cũng muốn nhìn thử xem anh ta là thần thánh phương nào!”