Nghe Lạc Tú nói xong, sắc mặt của mấy người Huyết Hổ đều thay đổi, thậm chí một số không kìm được còn muốn phản bác.
Không phải bọn họ không tôn trọng Lạc Tú, nhưng lời của Lạc Tú không tôn trọng bọn họ.
Phải biết Vệ Tử Thanh là người mới, thậm chí còn chưa được tiêm huyết thanh vào gen.
Nói cách khác, bây giờ Vệ Tử Thanh chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường mà muốn vượt qua bọn họ?
Hoàn toàn vô lý.
“Giáo quan Lạc, anh nghiêm túc sao?” Quan Tuyết Di nghi ngờ hỏi Lạc Tú.
“Trông tôi có giống đang nói đùa không?” Lạc Tú nói.
Mà bản thân Vệ Tử Thanh cũng có chút sợ hãi, những người trong Huyết Sát ai mà không trải qua hàng trăm trận chiến, mỗi ngày đều phải trải qua huấn luyện khổ cực chứ?
Bàn về tốc để, thể lực hay kinh nghiệm chiến đấu, những người này đều hơn người bình thường gấp trăm lần.
“Giáo quan Lạc, trong quân đội không thể nói đùa!” Quan Tuyết Di lại nhắc nhở.
“Chúng ta cứ chờ xem.” Lạc Tú trực tiếp đưa ra quyết định.
Sau khi mấy người Quan Tuyết Di rời đi, Vệ Tử Thanh bị bỏ lại ở đây.
Vệ Tử Thanh vẫn mang theo sự chất phác của một người thôn quê, đứng trước mặt Lạc Tú, trong lòng anh ta có chút bất an.
“Giáo quan Lạc, tôi, tôi, tôi có thể không được đâu, tôi nghĩ mình sẽ làm anh thất vọng.”
Vệ Tử Thanh lắp bắp nói, hiện tại anh ta cảm thấy áp lực quá lớn.
Nhưng anh ta không muốn khiến Lạc Tú mất mặt, dù sao thì Lạc Tú cũng đã cho anh ta cơ hội vào Huyết Sát, anh ta vẫn đang nghĩ cách trả ơn cho Lạc Tú.
Lạc Tú cũng nhìn ra áp lực của Vệ Tử Thanh, vậy nên sau khi an ủi vài câu, anh lại lên tiếng.
“Không thành vấn đề, chỉ cần cậu nghe lời là được.” Lạc Tú có vẻ rất tự tin.
“Nhưng tôi?”
“Không sao, tôi quên mất, cậu không tiêm huyết thanh, cho nên không cần ngủ.” Lạc Tú cười nói.
“Giáo quan Lạc, khi nào thì tôi được tiêm huyết thanh?” Vệ Tử Thanh hỏi, người ta đồn chỉ cần gia nhập Huyết Sát, sau đó tiêm huyết thanh có thể cải tạo gen vào thì tiềm năng của bản thân sẽ được kích phát.
“Cậu ư?” Lạc Tú cười.
“Cậu không cần.”
Nói đùa ư, thân thể Thanh Đế Trường Sinh còn cần tiêm huyết thanh làm gì?
“Vậy giáo quan Lạc, khi nào thì chúng ta bắt đầu huấn luyện?” Vệ Tử Thanh cảm thấy kế tiếp nhất định sẽ được huấn luyện vô cùng khổ cực.
“Không vội, đi thôi, trước tiên tôi đưa cậu đi ăn cái gì ngon.” Lạc Tú vỗ vai Vệ Tử Thanh.
Còn Quan Tuyết Di, Huyết Hổ và những người khác đều đã về ký túc xá.
“Nửa tháng?”
“Giáo quan mới của chúng ta đúng là cái gì cũng dám nói!” Quan Tuyết Di chế nhạo.
“Tuy tôi rất kính nể giáo quan Lạc, nhưng nghiêm túc mà nói, những gì giáo quan Lạc nói hôm nay thật là điên cuồng, nửa tháng, nửa tháng có thể đánh bại tất cả chúng ta?”
“Tôi huấn luyện ngày đêm hơn mười năm là vô ích sao?” Trương Phỉ có chút bất mãn nói.
“Đội trưởng, anh nghĩ chuyện này có thể không?” Ác Quỷ hỏi.
Huyết Hổ lắc đầu, sau đó thở dài.
“Nói thật, đừng nói nửa tháng, thậm chí nửa năm cũng không thể.” Huyết Hổ cuối cùng cũng bày tỏ suy nghĩ thật của mình.
Trước mặt Lạc Tú, Huyết Hổ không nói gì, nhưng bây giờ Huyết Hổ vẫn nói ra.
Dù sao thì cũng không ai tin vào chuyện này.
“Tôi nhớ tên Vệ Tử Thanh kia hình như vẫn chưa tiêm huyết thanh đúng không?”
“Đúng vậy, Tuyết Di, sao em không đến chỗ giáo sư Thường lấy huyết thanh?”
Huyết Hổ mở miệng nói, dù sao thì hôm nay Lạc Tú cũng đã đắc tội với giáo sư Thường, vậy nên bây giờ không tiện chạm mặt.
Nếu Lạc Tú đi, giáo sư Thường chắc chắn sẽ không cho Lạc Tú huyết thanh.
“Em không đi, để xem anh ta làm thế nào.”
“Không phải anh ta rất giỏi sao?”
“Vậy anh ta có thể tự mình xử lý chuyện này.” Quan Tuyết Di bất mãn nói.
“Hơn nữa không phải anh ta nói sau nửa tháng có thể huấn luyện người mới đánh bại mấy anh sao?”
“Nếu anh ta có bản lĩnh thì đừng đi lấy huyết thanh, đến lúc đó em xem anh ta làm thế nào?” Quan Tuyết Di nói tiếp.
Thật ra Quan Tuyết Di còn có một câu không nói ra, đó là cô ta muốn chờ Lạc Tú không lấy được huyết thanh, sau đó sẽ tự mình đến cầu xin.
Đến khi đó, cô ta sẽ dạy dỗ Lạc Tú một chút.
Mấy người Huyết Hổ nhíu mày nói.
“Em Tuyết Di, sau này em tôn kính giáo quan Lạc một chút, giáo quan Lạc khác với những giáo quan trước đây, chúng ta không phục thì không phục, nhưng vẫn phải có thái độ đúng mực, hôm nay em cũng đã thấy được thực lực của anh ta rồi đấy.”
“Anh không nói, em còn muốn hỏi đấy, mọi người không thấy mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành tông sư có chút kỳ quái sao?” Quan Tuyết Di nói.
“Đúng là có chút kỳ quái, hay là anh ta biết thuật bảo dưỡng nhan sắc? Thực ra anh ta đã là một ông già?”
“Cút.” Huyết Hổ đuổi Ác Quỷ đi.
“Sư phụ em đã từng nói, trên đời này không thể có tông sư nào mới chỉ hơn hai tuổi.” Quan Tuyết Di nói, cô ta tin vào lời của sư phụ mình.
Dù sao thì Lâm Hóa Long cũng là một huyền thoại, kiến thức mà ông ta có vượt xa những gì người thường có thể sánh được.
“Anh cũng từng nghe giáo quan Lâm nói vậy.” Huyết Hổ gật đầu.
Những người khác cũng gật đầu.
“Em cảm thấy, khả năng cao là anh ta cũng đã tiêm huyết thanh.”
“Thực lực của anh ta không phải đến từ quá trình luyện tập của chính anh ta.” Giọng điệu của Quan Tuyết Di mang theo vẻ khinh thường.
Những người khác sau khi nghe Quan Tuyết Di nói xong cũng cảm thấy rất có khả năng là như vậy.
Nếu không thì sao Lạc Tú có thể mạnh như vậy?
“Hừ, huênh hoang cái gì chứ? Chẳng qua là sư phụ của em không ở đây, nếu không thì anh ta còn có thể đứng đây nói chuyện sao.” Quan Tuyết Di tức giận nói, nghĩ đến Lạc Tú hôm nay làm cô ta xấu hổ.
Mà bên kia, Vệ Tử Thanh đi cùng Lạc Tú đến tối mới trở về.
Lạc Tú đưa anh ta đi ăn bữa ăn xa xỉ mà có lẽ trong đời anh ta không thể tự mua được.
Nhưng Vệ Tử Thanh vẫn hơi sợ hãi, vì sợ rằng đây là bữa ăn cuối cùng của anh ta.
“Giáo quan Lạc, tối nay chúng ta bắt đầu huấn luyện được không?”
“Được, nhưng trước khi huấn luyện, tôi muốn hỏi cậu một câu.”
“Cậu có tin trên đời này có thần không?” Lạc Tú nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời!
Vệ Tử Thanh ngẩn ra.