Anh trả nổi không?
Y tá đã nhận mười vạn tệ mà Thẩm Ngọc Thành đưa, bảo bà ta chờ Lạc Tú đến rồi cố ý làm nhục hai mẹ con này.
Nếu đổi lại là khi xưa, Thẩm Nguyệt Lan gặp phải loại người như thế này thì sợ rằng đã sớm cầm xấp tiền quăng vào mặt bà ta rồi.
Thế nhưng bây giờ, trên người bà thật sự không có đồng nào vắt túi, trong đoạn thời gian bà bị hôn mê, thẻ ngân hàng của bà đều đã bị lấy sạch.
Hơn nữa sau khi ký bản hợp đồng kia, tất cả tài sản của bà đều bị lấy đi hết, một chút cũng không chừa lại cho bà.
Có thể thấy, nhà họ Thẩm cũng có rất nhiều chuyện tuyệt vời đấy chứ.
Đây cũng là một cách trả thù mà Thẩm Ngọc Thành làm, dù sao nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc Thành tuy ôm cây đại thụ nhà họ Thẩm này, nhưng ở mặt kinh doanh lại không làm tốt bằng Thẩm Nguyệt Lan.
Lần nào ông ta cũng bị cười nhạo.
Vậy nên bây giờ, ông ta thấy Thẩm Nguyệt Lan như vậy, tất nhiên sẽ phải ra tay trả thù rồi.
“Tôi có thể trả được hay không thì liên quan gì đến bà?” Lạc Tú cười khẩy.
“Tôi sợ là cậu rõ ràng không trả nổi mà vẫn ở đây xòe đuôi nghĩ rằng đuôi mình to lắm, bên kia đã xong xuôi hết rồi, tất cả là 1153 vạn.” Y tá giễu cợt nói.
“Giờ thì cậu trả nổi không?”
Trước đó bà ta đã được nói rằng, hai mẹ con này không thể nào có tiền trả được.
Đứa con trai đó là từ huyện nhỏ đến, có tiền trả mời là lạ.
Thẩm Nguyệt Lan vừa nghe cũng sợ giật mình, sau đó lo lắng nhìn Lạc Tú, dù sao thì tình hình nhà họ Lạc như thế nào, bà cũng biết được chút ít.
Hơn nữa tính cách ba Lạc Tú ra sao bà cũng hiểu, cơ bản là không thích hợp làm kinh doanh, chỉ phù hợp làm chính trị thôi.
Vậy nên hẳn là Lạc Tú cũng không thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Lý Giai Di khẽ lắc đầu nhìn Lạc Tú.
Cô ta cũng không cho rằng Lạc Tú có thể lấy ra được bao nhiêu tiền, cho dù một tháng anh có thể kiếm được mười vạn thì cũng phải chờ đến bao lâu?
Vừa rồi trong cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, cô ta cũng nghe được.
Lạc Tú thì chỉ mới tốt nghiệp đại học bước chân vào xã hội.
Trong khoảng thời gian ngắn như thế này thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thấy Lạc Tú không lên tiếng, trong lòng Lý Giai Di cười khổ.
Bây giờ thì biết rồi chứ?
Vừa nãy ở trên xe cô ta đã nhắc nhở Lạc Tú hết lần này đến lần khác, nhưng anh lại không nghe.
Hơn một ngàn vạn đấy, số tiền này không nhỏ đâu.
Người từ huyện nhỏ ra mà có thể vung một cái lấy ra hơn một ngàn vạn được ư?
Rõ ràng là không thể nào rồi.
Đây chính là sự khác biệt cực kì chênh lệch giữa gia tộc bình thường và đại gia tộc ở Yên Kinh đấy.
Vậy mà Lạc Tú hết lại không tin.
Lý Giai Di thở dài, sau đó vẫn mở miệng.
Nhưng Lạc Tú vẫn lắc đầu như cũ nói.
“Không cần, tôi sẽ trả, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu.” Lạc Tú cười giễu.
“Hiện tại không phải là lúc sĩ diện đây.” Lý Giai Di nghe những câu này, cảm thấy bực mình.
Thật lòng mà nói anh cũng đã đến bước này, cần gì phải vờ vịt nữa?
Chờ lát nữa mà còn không lấy ra được thì mới mất mặt đấy.
“Con trai, nếu không thì để cho con bé Giai Di đi trả đi.” Thẩm Nguyệt Lan cũng sợ Lạc Tú sẽ chết vì thể diện.
Đối với những gia tộc lớn như bọn họ thì số tiền này rất dễ dàng, nhưng đối với Lạc Tú mà nói thì không như vậy, đây rõ ràng là một số tiền cực kì lớn.
“Mang máy quẹt thẻ lại đây.” Lạc Tú không muốn nói thêm.
“Được, tôi lại muốn nhìn xem cậu có trả nổi không.” Y tá kia cười khẩy rồi đi ra ngoài.
“Tiểu Tú, con?”
“Mẹ, không sao đâu.” Lạc Tú khoát tay, sau đó lấy điện thoại, gọi đến cho một người.
“Ừm, anh dẫn ông ta qua đây cho tôi trước đi.”
Lý Giai Di đứng bên cạnh tròn mắt.
Không lâu sau y tá kia quay lại mang theo máy quẹt thẻ, trực tiếp đưa đến trước mặt Lạc Tú, sau đó giễu cợt nhìn Lạc Tú.
“Đây, cậu quẹt thẻ cho tôi xem.”
Y tá châm chọc.
Thế nhưng Lạc Tú thật sự lấy ra được một tấm thẻ, rồi nhanh chóng quẹt.
Điều này khiến cho cả Lý Giai Di và Thẩm Nguyện Lan đều ngớ người.
Có tiền thật ư?
Y tá kia cũng ngây ngẩn, chuyện này không hợp lí!
“Tiểu Tú, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Có phải ba con cho con mượn không?” Thẩm Nguyệt Lan bỗng chợt nhớ ta.
Thẩm Nguyệt Lan vừa lên tiếng, Lý Giai Di cũng kịp phản ứng lại, nhất định là vậy rồi.
Nếu không thì người từ một huyện nhỏ đến thì làm sao có thể lấy một lúc được nhiều tiền như vậy.
Lạc Tú còn chưa kịp giải thích.
Ngoài cửa đã có một đám người đến.
Dẫn đầu là Trương đại sư, phía sau là một ông già trong bộ áo khoác dài màu trắng theo sát.
Y tá kia lúc nhìn thấy ông già thì ngây người.
“Viện trưởng Trương, sao ông lại đến đây?” Y tá kinh sợ.
Viện trưởng Trương đang làm nghiên cứu khoa học, bình thường cực kì hiếm khi xuất hiện.
Vậy mà bây giờ đang bị dắt tới?
Sao ông ta lại đến đây?
Ông ta có thể không đến, nhưng mà ông ta dám không đến không?
Nếu ông ta không đến, sợ rằng hôm nay ông ta không còn được thấy mặt trời lặn nữa rồi.
Khuya hôm qua, ông ta trực tiếp bị bóc từ trong chăn ra.
Vốn là ông ta vẫn còn muốn phản kháng, thế nhưng khi nhìn đến thủ đoạn của tên đại sư cầm đầu, ông ta biết, ông ta không chống cự được.
Cũng không dám chống cự.
Bởi vì người ông ta đắc tội không phải là người bình thường, nếu có chút sơ sẩy, sợ rằng cả người nhà của ông ta cũng phải theo chầu.
“Cậu Lạc.” Viện trưởng Trương lễ phép lên tiếng.
Quen biết ư?
Chuyện này làm cả phòng đều ngây ra.
“Viện trưởng Trương, hai người…”
“Không cần nói nữa, bà đã bị đuổi việc.” Viện trưởng Trương bỗng nhiên lên tiếng.
“Viện trưởng, tôi…”
Y tá kia vừa muốn lên tiếng giải thích đã bị Lạc Tú chen ngang.
“Mẹ, con phải xử lý một chút chuyện.” Lạc Tú khẽ mỉm cười, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Bên trong an tĩnh trở lại, dường như không nghe được chút âm thanh nào.
Thế nhưng bên ngoài lại không an tĩnh như trong phòng.
“Viện trưởng Trương, tôi nghe nói nơi này của ông có một quy tắc, đó chính là không trả tiền thì không chữa bệnh đúng không?” Lạc Tú bỗng nhiên cười nhạt nói.
Viện trưởng Trương nhất thời bị dọa sợ, mặt mũi trắng bệch.
Tối hôm qua suýt chút đã bị Trương đại sư hành hạ đến chêt rồi, bây giờ nhìn thấy người đứng sau màn nói những lời này, nhất thời ông ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
Ông ta có thể không quan tâm đến cái gì mà đại gia tộc Yên Kinh, nhưng rõ ràng, người thanh niên trước mắt này chắc chắn ông ta chọc không nổi.
“Không sao, ông đừng căng thẳng, tôi chỉ là nghe bà ta nói thôi.” Lạc Tú cười cười nhưng sắc mặt lại trầm xuống.
“Được, tốt thật đấy, người ta nói lương y như từ mẫu, hôm nay tôi cũng coi như là thấy được cái gì gọi là mẹ hiền.” Lạc Tú hừ lạnh.
Xoẹt…
Tiếng vang này khiến mọi người chưa kịp phản ứng mà cũng không lí giải được.
“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Khóe miệng y tá kia nứt ra, nứt thẳng đến tận mang tai.
Sau đó Lạc Tú nhìn về phía Trương đại sư.
Trương đại sư tiện tay vung ra, một đám khói đen kịt được nhét thẳng vào miệng bà ta.
Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đó là một đám cổ trùng đen kịt đang nhoi nhúc chen nhau.
Gần như là ngay tại thời điểm đám trùng chui vào miệng bà ta, y tá lập tức ngã xuống đất.
Sau đó bà ta co giật trên đất, cả người bắt đầu co rút, không ngừng run rẩy, bà ta thống khổ đến tận cùng, mặt cũng biến dạng.
Dùng mắt thường có thể thấy, trong da bà ta đầy rẫy những con sâu đen dài đang lúc nhúc chen nhau.
“Cứu mạng, cứu mạng…” Y tá thống khổ hét lên.
Vậy mà Lạc Tú lại ngồi xổm xuống, sau đó cười nhạt nhìn y tá: “Viện trưởng Trương, ông cảm thấy loại bệnh này, phải đóng trước bao nhiêu tiền mới đủ?”