Chẳng qua lúc Vương Thông đưa tay ra thì khóe miệng Lạc Tú khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó nhanh chóng vươn tay siết chặt tay Vương Thông.
Người trong nghề vừa ra tay một cái là biết ngay, mặt Vương Thông cũng theo đó chợt biến sắc trong lòng thầm than không ổn, là do bản thân mình quá sơ suất rồi.
“Anh?”
Lúc Vương Thông vẫn chưa dám tin vào mắt mình thì chân trái của Lạc Tú đã rút về phía sau, sau đó thở ra một hơi rồi lập tức xoay thắt lưng túm lấy tay Vương Thông vòng qua vai và trực tiếp hất văng ra bên ngoài.
Cả người Vương Thông bị hất bay ra xa bảy tám mét rồi ngã xuống ngoài cửa lớn, chỉ nghe thấy một tiếng phịch khiến anh ta hoa mắt chóng mặt nằm rạp trên mặt đất, ngay cả việc đứng dậy cũng không làm được.
Vừa nhìn thấy có ẩu đả, mọi người đã nhanh chóng đổ dồn lực chú ý về phía bên này.
Còn Vương Thông thì ôm một bụng tức, ngày hôm qua đã bị người ta dùng một chiêu đánh gục, thế mà hôm nay vẫn bị một chiêu của người ta quật ngã, đúng là gặp quỷ mà.
Thật sự cho rằng anh ta dùng tiền mua giải quán quân Tán Thủ đấy à?
Vương Thông chịu đau gầm lên một tiếng đầy giận dữ rồi đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lạc Tú đá thêm một cước vào người.
Lần này Lạc Tú không hề nương tay, không phải ai cũng có tư cách tùy tiện khiêu khích anh vì anh đường đường là một vi tiên tôn. Giống như khi Vương Thông ép Lạc Tú uống rượu vào ngày hôm qua, Lạc Tú đã nói anh cũng xứng uống rượu với bản tôn hay sao?
Mà ở trong mắt Lạc Tú, Vương Thông căn bản không xứng.
Sau một cước này, một vài tiếng răng rắc lại vang lên, xương cốt của Vương Thông đã bị đá thành từng mảnh trực tiếp lâm vào hôn mê.
“Không phải lần nào tâm trạng tôi cũng tốt vậy đâu.” Lạc Tú cười khẩy nói với Vương Thông đang nằm trên mặt đất với giọng điệu đầy lạnh lùng.
Lạc Tú ngột ngột quay đầu nhất thời khiến đám người Trương Định bất giác lui về phía sau, trong mắt bọn họ, giờ phút này Lạc Tú giống như biến thành một con mãnh thú vậy.
Đám người Trương Định lập tức bị dọa, Vương Thông là quán quân Tán Thủ thế mà lại bị Lạc Tú đánh đến nằm rạp xuống đất hai ba lần, nếu Lạc Tú ra tay với bọn họ thì khỏi cần động đến lòng bàn tay là cái chắc.
Đồng nghiệp lo lắng cho Lạc Tú lúc trước cũng hết sức sửng sốt, vừa rồi anh ta còn lo lắng cho Lạc Tú nhưng hiện tại xem ra nỗi lo của mình quá thừa thãi rồi.
Vậy mà Lạc Tú lại che dấu kỹ như vậy?
Giờ phút này, người kinh ngạc nhất chính là Trương Thục Phi, bởi vì cô ta cảm thấy Lạc Tú đã thay đổi thật rồi, thay đổi đến mức khiến cô ta không nhận ra. Hay nói cách khác, cô ta vẫn cho rằng mình hiểu Lạc Tú rất rõ, nhưng hiện tại lại đột nhiên phát hiện mình không biết rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện về Lạc Tú.
Trong ấn tượng của cô ta, Lạc Tú chưa từng đánh nhau, cho dù lúc còn ở trong trường đại học Lạc Tú cũng là một tên mọt sách chỉ biết cắm đầu vào việc học mà thôi, thậm chí ngay cả bóng rổ cũng chưa từng chơi thì sao có thể có được bản lĩnh như vậy?
“Giết người, giết người rồi.”
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.” Lý Tuyết hô hoán lên rồi đột nhiên xông ra, sau đó nhìn về phía Vương Thông đang hôn mê.
“Anh xong đời rồi, cho dù Vương Thông có xảy ra chuyện gì hay không thì anh cũng sắp xong đời rồi, tôi phải báo cảnh sát.” Lý Tuyết hét toáng lên trước mặt Lạc Tú.
“Hừ, một đám kiến hôi.” Lạc Tú mỉm cười lạnh nhạt.
Đám người này thật đáng thương, định làm anh khó chịu thế mà vừa bị bẽ mặt đã lao vào đánh anh, đến lúc đánh không lại thì muốn báo cảnh sát
Đúng lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy tới, xe cảnh sát dừng ở ven đường, Hạ Linh Lung đẩy cửa bước xuống.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát cô tới đúng lúc lắm, anh ta đánh người, anh ta đánh người.” Lý Tuyết vừa bước lên lặp đi lặp lại mấy lời này, vừa chỉ vào Lạc Tú khoa tay múa chân rồi bắt đầu tiết mục tố cáo.
“Mau, mau bắt cái tên xấu xa này lại, cái tên nhà quê thô tục này anh ta đánh người đấy.”
“Đồng chí này, xin hãy chú ý lời nói mình.” Hạ Linh Lung nhíu mày nói, trên mặt không mấy vui vẻ.
“Anh có đánh không?” Nhưng Hạ Linh Lung đi tới trước mặt Lạc Tú và hỏi.
Lạc Tú khẽ gật đầu.
“Ồ.” Thế mà Hạ Linh Lung cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ hờ hững ờ một tiếng, nhưng lại không có hành động muốn bắt Lạc Tú như trong tưởng tượng của mọi người, chuyện này khiến bọn họ hơi sửng sốt.
Hạ Linh Lung thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, có chút không vui, mở miệng nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Gọi xe cấp cứu đi.”
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này, anh ta, anh ta.”
“Lần sau đừng đánh người trước mặt đám đông nữa.” Thật ra Hạ Linh Lung có ấn tượng rất tốt đối với Lạc Tú, dù sao tối qua Lạc Tú cũng coi như cứu cô ta, cô ta không tin Lạc Tú lại là một người xấu.
“Đồng chí cảnh sát, cô không bắt anh ta hả?” Trương Định càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp cho lắm nên vội đi đến hỏi, bởi vì anh ta nghĩ Hạ Linh Lung sẽ bắt Lạc Tú lại.
“Tôi cần anh phải dạy à? Không phải chỉ đánh nhau thôi à, cũng không đến mức giết người.”
Trương Định nghe vậy thì không dám nói gì nữa, dù sao đối phương không giống với Lạc Tú, người ta là cảnh sát nên anh ta cũng không có can đảm nói thêm gì.
“Lát nữa hoà giải dân sự một chút là được, hơn nữa tôi đã làm công tác tư tưởng với anh ta rồi.” Mấy lời này cứ như người bị đánh là Lạc Tú vậy.
Lý Tuyết vẫn không cam tâm lại gọi điện báo cảnh sát lần nữa, nhưng vận may của Lý Tuyết không tốt lắm, vừa khéo gọi ngay đội trưởng Chu, đội trưởng Chu gọi Hạ Linh Lung trước.
“Tôi đã đến hiện trường rồi, không có việc gì, đúng vậy, Lạc Tú đang đứng bên cạnh tôi, anh không cần để tâm, tôi tự xử lý được.”
Chỉ với hai ba câu đã trực tiếp khiến Lý Tuyết trợn tròn mắt.
“Các cô, các cô là cùng một giuộc.”
“Tôi nói này, các người có thấy phiền không vậy? Nếu còn không gọi xe cấp cứu thì lát nữa anh ta sẽ xảy ra chuyện thật đấy.” Hạ Linh Lung không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lý Tuyết, cho nên thái độ của cô ta cũng không mấy kiên nhẫn.
“Cô tới đây tìm tôi sao?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy, tôi muốn gặp anh.” Hạ Linh Lung không hề e dè, trực tiếp nói.
Mấy lời này suýt nữa đã khiến Lạc Tú hiểu lầm, hôm nay bản thân dính phải vận đào hoa à?
Lúc này đám người Trương Định càng sững sờ hơn, đặc biệt là Trương Thục Phi, trái tim của cô ta giống như bị dao đâm một nhát dao.
Nói thật thì Hạ Linh Lung là một người cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn trong veo như nước, quan trọng nhất là khí chất anh dũng của Hạ Linh Lung làm cô ta trở nên xinh đẹp một cách khác biệt, thậm chí không hề thua kém Lam Thục Đoan chút nào.
Giờ phút này, nhìn thấy hoa khôi cảnh sát như Hạ Linh Lung cũng yêu thương nhung nhớ với Lạc Tú, Trương Thục Phi đã khó chịu vô cùng.
Tại sao hoa khôi cảnh sát cũng mướn cướp Lạc Tú cơ chứ?
Nhưng người có phản ứng đầu tiên không phải Trương Thục Phi mà là Lam Thục Đoan, bỗng nhiên Lam Thục Đoan nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Tú rồi nói.
“Xin lỗi, cô đến muộn rồi, anh ấy là của tôi.”
Lam Thục Đoan nhìn Hạ Linh Lung với vẻ mặt đầy khiêu khích, rất sợ Lạc Tú sẽ bị cướp đi, Hạ Linh Lung cũng lập tức phản ứng lại mình đã lỡ lời, vì thế giải thích một chút.
“Không phải, ý của tôi là tôi muốn nhờ anh ấy ở cạnh tôi một thời gian thôi.”
Ý định ban đầu của Hạ Linh Lung là mời Lạc Tú ở lại bên cô ta trong khoảng thời gian này, bởi vì cô ta vẫn còn cảm thấy sợ sau khi trải qua những chuyện tối qua, hơn nữa trên người vẫn còn thi ban nên cô ta cảm thấy tìm Lạc Tú thì sẽ giải quyết được chuyện này, nhưng không ngờ mấy lời này khiến cho mọi người càng hiểu lầm hơn.
“Chuyện gì cũng phải xếp theo thứ tự trước sau, tôi tỏ tình trước.” Lam Thục Đoan vừa nghe vậy đã nổi điên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngước lên, vòng tay ôm chặt cánh tay Lạc Tú không chịu yếu thế.
Cho tới bây giờ tinh thần của Trương Thục Phi vẫn còn rất luống cuống, vừa rồi cô ta còn luôn miệng nói nếu Lạc Tú mà rời khỏi cô ta thì tiêu đời là cái chắc, nhất định anh sẽ không tìm được bạn gái mà chỉ có thể có thể độc thân suốt đời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lạc Tú không chỉ có ngôi sao lớn theo đuổi và còn tỏ tình với Lạc Tú trước mặt mọi người, hiện tại còn thêm một hoa khôi cảnh sát cũng chen vào cạnh tranh với Lam Thục Đoan, giờ có nhìn thế nào cũng thấy hai cô gái đang tranh đoạt một người đàn ông, chuyện này khiến Trương Thục Phi chợt có cảm giác giống như mình đã mất đi thứ gì đó vậy.
Bởi vì cho dù là Lam Thục Đoan hay vị hoa khôi cảnh sát kia đều khiến cho Trương Thục Phi cảm thấy tự ti về ngoại hình và khí chất của mình, hai người kia thà tranh giành lẫn nhau để có được Lạc Tú, còn Trương Thục Phi thì có tư cách gì mà lại dám nói chuyện với Lạc Tú như vậy?
Trương Thục Phi cười khổ một tiếng sau đó lại lập tức nghĩ đến một chuyện, có lẽ mình nghĩ hơi quá rồi, thật ra Lạc Tú không đến mức như vậy, vì gia cảnh nhà anh cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung, ngay cả xe cũng không mua nổi, nếu đi theo anh thì chẳng phải sẽ chịu khổ, bị chê cười sao?
“Dừng, lôi lôi kéo kéo cái gì?” Hồ Mỹ Kim nói với giọng điệu quái gở.
“Chỉ là một người đàn ông ngay cả một chiếc xe cũng mua không nổi thì có gì hay ho chứ?”
Không ngờ nói cái gì lại đến cái đó, một đám người đang đứng ở cửa bỗng nhiên có một nhân viên phục vụ chạy từ phía sau cửa đến nói: “Chiếc xe ở cửa là của ông chủ nào thế ạ? Chiếc Lamborghini màu vàng đằng kia.”