Không chỉ có vị Võ Thánh nhà họ Chu kia, mà còn cả những Võ Thánh khác ở các gia tộc võ đạo trong nước, tất cả đều là một đám quái vật.
Nghe nói sở trưởng của Sở Tài Quyết Vũ Lực kia chính là người triều Minh, đến nay đã sống hơn ba trăm năm.
Đây là chuyện đáng sợ khủng khiếp đến mức nào?
Ngay cả một số tu pháp thông thần giả cảnh cũng không dám đi một bước này.
Nếu không thì sao dám xưng là thánh?
Một nhân vật như vậy, say mê võ đạo, công lực xuất thần nhập hóa, dày công tôi luyện.
Có lời đồn rằng, Võ Thánh đã từng ra tay, chỉ một kiếm có thể bổ nguyên một ngọn núi lớn.
Cũng có lời đồn rằng, Võ Thánh đã ra tay và từng một đao giết sạch một đội quân lớn gần vạn người.
Có điều, các gia tộc lớn võ đạo có khế ước riêng với nhau, họ sẽ không dễ dàng gia nhập vào thế giới loài người, nếu không loại thế lực đó chắc chắn sẽ khiến thế tục đại loạn.
Nhưng đến thời điểm này, một số gia tộc võ đạo cổ xưa đã bắt đầu ngồi không yên.
Cho nên mới ngo ngoe rục rịch.
Người ta nói rằng trong nước không có công phu chân chính, nhưng thực chất thì không phải vậy.
Chỉ là bởi vì những cao nhân chân chính này chưa từng ra tay, và họ cũng chưa vào thế giới.
Cái gọi là khinh công, cái gọi là kiếm khí, cái gọi là nội lực, kỳ thật không có nghĩa là chỉ có trong truyền thuyết.
Chỉ là phần lớn nó đều nằm trong tay các gia tộc võ đạo cổ mà thôi.
Nó chắc chắn sẽ không được lan truyền một cách dễ dàng.
Gia tộc như vậy, khổ học khổ luyện, đương nhiên sẽ chẳng phải mấy chiêu thức như Vịnh Xuân Quyền, hay Hình Ý Quyền gì đó.
Mà thật sự sẽ là một số công phu trong truyền thuyết.
Đây cũng là lý do vì sao mà Chu Long lại cuồng ngạo như vậy.
Bởi vì ông ta có vốn và tư cách để cuồng ngạo!
Sở Tài Quyết Vũ Lực vừa ra, phàm là người trong võ đạo, chắc chắn sẽ không có ai dám không nghe theo.
Bởi vì dù bạn là một tông sư, hay là một cường giả tuyệt hảo, thì bạn vẫn chỉ có một con đường là cái chết.
Tài Quyết Vũ Lực!
Chỉ bốn chữ đã nói lên tất cả.
Mà giờ khắc này, Lạc Tú lại dám chọc đến thứ này, hiển nhiên là khiến mọi người cảm thấy khủng khiếp và sợ hãi.
Có rất nhiều người đã âm thầm lắc đầu, xem ra là Lạc Tú đang tỏ rõ tài năng, nhưng lại phô trương quá mức.
Dám đắc tội với Võ Thánh, lúc này Lạc Tú mới vừa bước lên được tới đỉnh, e là còn chưa kịp cười, đã chuẩn bị tiếp nhận đại nạn.
Thẩm Nguyệt Lan và ba Lạc lo lắng nhìn về phía Lạc Tú, mặc dù họ biết thực lực của Lạc Tú, nhưng khi nghe tới cái gì mà Sở Tài Quyết Vũ Lực, cái gì mà Võ Thánh, họ liền biết địa vị đối phương chắc chắn không phải dạng vừa.
Vì Lạc Tú mà lo lắng không thôi.
Mà người vui mừng nhất ở đây lại chính là Thẩm Thiên Quân.
Ông ta vốn đang định rời đi, nhưng lại không ngờ trước khi rời đi lại gặp phải chuyện như vậy.
Võ Thánh, mặc dù rất thần bí, nhưng ông ta cũng từng nghe qua.
Vì dù sao thì trước đây ông ta cũng có chú ý tới một số chuyện.
Đó chính là chưởng khống giả chân chính, trên đời này nào có ai dám chống lại?
Lạc Tú làm hại khiến nhà họ Thẩm sụp đổ, hiện tại bỗng nhiên có người từ gia tộc Võ Thánh tìm tới cửa, Thẩm Thiên Quân đương nhiên phải thấy sung sướng trong lòng, cảm giác vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Có điều, Lạc Tú vẫn chỉ lắc đầu như cũ, có vẻ cực kỳ khinh thường và cũng chẳng hề để tâm đến.
“Nếu bây giờ ông quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, tôi còn có thể suy xét thả một con ngựa nhà ông.”
Lời vừa nói ra, nhóm người Lâm Hóa Long đều kinh hãi.
Hiển nhiên, bọn họ thật sự không ngờ đối mặt với Võ Thánh và Tài Quyết Vũ Lực, Lạc Tú vẫn có thể cứng rắn như vậy.
Mặc dù Lâm Hóa Long biết thực lực của Lạc Tú, có lẽ có thể sánh ngang với Võ Thánh.
Nhưng nếu động tới Sở Tài Quyết Vũ Lực kia, chỉ e là anh thật sự sẽ gặp rắc rối lớn!
Điều này nhất định sẽ dẫn tới một thảm họa tàn khốc.
Và đương nhiên, Chu Long cũng không ngờ Lạc Tú lại dám nói ra những lời đó.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó ông ta không nhịn được mở miệng cười khẩy một tiếng.
“Quả nhiên là nghé con mới sinh không biết sợ cọp.”
“E là cậu không biết cái gọi là Sở Tài Quyết Vũ Lực, cậu có tư cách nói chuyện với thế lực như này sao?” Chu Long quát.
“Vậy còn ông?” Lạc Tú hỏi lại.
“Chẳng lẽ ông biết ông đang nói chuyện với ai, ông biết ông đang nói chuyện với người như thế nào sao?”
“Ha ha, nghe đồn là cậu đã đạt tới Võ Thánh.” Chu Long cười khẩy một tiếng.
“Nhưng mà liệu có khả năng đó không?”
“Không luyện mất trăm năm, không thể là Võ Thánh!”
“Chẳng qua chỉ là người bên ngoài nói quá lên mà thôi, cậu giờ được mấy tuổi rồi?” Chu Long lắc đầu.
“Nếu hôm nay cậu vẫn ngang ngược không biết điều như thế, tôi nhất định phải dạy dỗ lại cậu cách để làm người!” Chu Long thở phì phò, nhướng mày, ngay sau đó ông ta lập tức ra tay.
Lòng bàn tay và ngón tay xoay chuyển, một luồng gió mạnh thổi tới, tức khắc, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nội kình ngưng tụ trong lòng bàn tay Chu Long, cuối cùng là hóa thành một thanh đao dài.
Chưa hết, phía trên thanh đao dài đó còn có một ngọn lửa đang nhảy múa.
Quả nhiên, trình độ võ công của Chu Long cực kỳ cao.
Lê Cửu có thể khiến nội kình biến thành hình, nhưng để trên hình thái mà nội kình hóa thành đồng thời xuất hiện một ngọn lửa, điểm này thì Lê Cửu không làm được.
Đây không phải là một cảnh giới, mà là kết quả của việc tu luyện võ công.
Rất rõ ràng, nhà họ Chu là gia tộc Võ Thánh, đương nhiên sẽ có một số võ công trong truyền thuyết.
Ví dụ như bộ công pháp mà Chu Long đang sử dụng đây, đó chính là Hỏa Diễm Đao trong truyền thuyết.
Một thanh đao sắc bén, với một ngọn lửa lượn lờ bên trên, uy lực thực sự rất kinh người.
Về phần Chu Long, ông ta nhìn Lạc Tú rồi cười khẩy một tiếng, tức khắc, cơ thể ông ta nhâng lên cao, cả người giống như một ngôi sao băng, bay sát mặt đất phi tới.
Ông ta không phải người tu pháp, nhưng lại có thể làm được bước này, điều này càng chứng minh những gì ông ta học được không phải dạng tầm thường.
Thanh đao lao tới với tốc độ nhanh như chim nhạn bay, chưa kể nó còn lúc ẩn lúc hiện.
Với tốc độ lao như thế này, ngoài Lê Cửu ra, không ai có thể thấy rõ được nó.
“Mau tránh đi!” Lê Cửu lớn tiếng quát, mọi người lập tức giải tán.
Trước đó, Thẩm Nguyệt Lan đã từng nhìn thấy Lạc Tú ra tay đánh nhau, cho nên bà lập tức kéo ba Lạc chạy sang một bên, trong lúc chạy còn không quay đầu lại.
Toàn bộ trang viên nhà họ Thẩm sụp đổ trong tích tắc, ngay cả mặt đất cũng lún xuống một chút.
Lạc Tú dùng một tay đón đòn tấn công này.
Anh muốn thử xem uy lực của đòn tấn công này tới đâu.
Rất rõ ràng, uy lực của đòn tấn công này thực sự không tồi chút nào, sức công phá giống như một viên đạn đại bác.
Đột nhiên, Chu Long nhíu mày, cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.
Dám đỡ đòn tấn công này sao?
Chẳng lẽ là Võ Thánh thật?
Có điều, giống như ông ta đã nói ban đầu, không bỏ ra một trăm năm tu luyện, không thể là Võ Thánh!
Đó là đạo lý từ thời xa xưa mãi mãi không bao giờ thay đổi, điểm này tuyệt đối không sai.
Cho nên, chắc chắn không có chuyện Lạc Tú là Võ Thánh.
Còn chưa kể, nếu đã ra tay, thì rõ ràng giờ phút này ông ta không thể quản nhiều như vậy được nữa.
Vậy cho nên, khi một đòn phi đao của Chu Long vừa mới kết thúc, ông ta lại tiếp tục tung đao thứ hai.
Ngọn lửa bay múa đầy trời, khi đao này được tung ra, khắp không trung chỗ nào cũng thấy ánh lửa.
Dẫu sao thì Chu Long cũng là một cường giả mạnh không chỗ chê, nhìn dáng vẻ thì có lẽ thực lực của ông ta còn cao hơn Lê Cửu mấy phần nữa kìa.
Chưa kể, thứ võ công ông ta theo học lại là võ cổ, uy lực đương nhiên rất mạnh.
Ngọn lửa giống như một con rồng đang tức giận, tung đòn đánh úp trong chớp mắt, quả thực đáng sợ tới cực điểm.
Tuy nhiên, hàng lông mày Lạc Tú cau lại.
Nếu một đòn này mà giáng xuống, thì những người phía sau còn chưa kịp chạy e là sẽ bị nằm không mà vẫn dính đạn.
Vì vậy, Lạc Tú cũng không còn tâm trạng thử xem sức mạnh đến đâu nữa, anh chỉ thở dài một tiếng, sau đó bất ngờ tung ra một quyền.
Chỉ một quyền vô cùng đơn giản, vô cùng tầm thường nhã nhặn, không có bất kỳ cái gì gọi là đòn tấn công đẹp mắt.
Nhưng một quyền này, lại đâm thẳng vào ngực Chu Long trong tích tắc.
Chu Long có cảm giác như thể bản thân ông ta rơi từ trên trời cao xuống đất với khoảng cách mấy vạn mét.
Cương khí bảo vệ cơ thể ông ta bị nứt toạc, phần lưng phía sau bị nhô ra, tiếp theo, miệng ông ta phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Mọi thứ trước mắt dần tối sầm lại, nhưng ông ta vẫn cố gắng, chật vật ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Tú với vẻ hoảng sợ: “Cậu thật sự là Võ Thánh?”