Bên Đào Niệm Niệm đã chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Tuấn Đào cũng đã sắp xếp mọi thứ ở quán bar.
“Đây chỉ là bước đầu tiên. Hôm nay phải lừa hết tiền trên người cậu ta.” Thẩm Tuấn Đào cười gằn.
“Sau đó tôi sẽ bảo Lý Giai Di tìm cơ hội rủ bọn họ đi mua sắm, đến lúc đó sẽ sỉ nhục cậu ta một trận.” Rõ ràng Thẩm Tuấn Đào đã có kế hoạch thứ hai.
“Được rồi, Niệm Niệm, chúng ta đi thôi.” Thẩm Tuấn Đào cười khẩy, Đào Niệm Niệm tốt nghiệp chuyên ngành kịch, nên diễn xuất là sở trường của cô ta. Một thằng nhãi ngốc nghếch đến từ huyện lị, có thể nhìn ra vấn đề mới là chuyện lạ đó.
Quán bar Ulan Bator.
Quán bar này có rất ít người, trông có vẻ hơi vắng vẻ, nhưng thực chất là do tối nay cố ý được dọn dẹp.
Lúc này, một cô gái với mái tóc đen dài, dáng vẻ yêu kiều đang đứng trước cửa, đừng nói về tướng mạo, chỉ riêng khí chất cũng thuộc cấp bậc nữ thần rồi.
Lạc Tú bắt xe đến đây, tay cầm một bó hoa.
“Chào cô.” Lạc Tú chào hỏi, trông có vẻ hơi ngượng ngùng, diễn tròn vai tên nhà quê ở huyện lị mới lên thành phố lớn.
Sau khi xác nhận mình không nhận lầm người.
“Tặng cô bó hoa.” Lạc Tú đưa bó hoa trong tay cho cô ta.
Hoa cẩm chướng ư?
Đào Niệm Niệm cau mày, mẹ kiếp, anh ta đi hẹn hò mà tặng loại hoa này sao?
Đây là hoa dành cho người bệnh.
Quả nhiên là đồ nhà quê.
“Bó hoa này của anh không thích hợp cho lắm.” Đào Niệm Niệm nói.
“Hả? Tôi không biết nên tặng hoa gì mới thích hợp.” Lạc Tú hơi ngượng ngùng gãi đầu.
Đào Niệm Niệm thở dài, nhìn bộ dạng này của Lạc Tú, ngẫm lại vẫn thôi đi, dù gì hôm nay mình cũng định lừa tiền của tên ngốc này.
“Không sao đâu, mặc dù không thích hợp, nhưng tôi rất thích.” Đào Niệm Niệm hào phóng vươn tay nhận lấy bó hoa.
Quả nhiên nhìn thấy Lạc Tú đang cười với mình.
“Sao thế?” Đào Niệm Niệm hơi không vui hỏi.
“Cô rất xinh đẹp, còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.” Lạc Tú hơi hưng phấn nói.
“Ha ha.” Đào Niệm Niệm cười lúng túng, trong lòng không khỏi cười gằn, quả nhiên là người chưa trải sự đời.
Nếu không phải vì kế hoạch lừa tiền tên ngốc này, cô ta sẽ không muốn nói chuyện với anh.
“Đi thôi, để tôi dẫn anh vào trong ngồi.” Đào Niệm Niệm cố ý nở một nụ cười quyến rũ.
Hai người bước vào quán bar, bên trong vốn rất vắng vẻ, hơn nữa nhạc cũng được mở mấy bài cực kỳ trầm thấp, dễ khiến người khác cảm thấy buồn ngủ.
Lạc Tú vừa ngồi xuống, Đào Niệm Niệm đã gọi nhân viên phục vụ đến.
Nhưng nhân viên phục vụ nhìn thấy Lạc Tú lại giả vờ cười khẩy.
“Thưa anh, tôi muốn nhắc nhở anh rằng, đồ uống ở chỗ chúng tôi rất đắt.”
Lúc này, trong tình huống bình thường, chắc chắn người đàn ông sẽ giả vờ phung phí để lấy lại mặt mũi.
“Sao nào? Anh đang xem thường người khác đúng không?” Lạc Tú đập bàn nói.
“Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, nhưng chỗ chúng tôi thật sự rất đắt, tôi sợ anh sẽ không trả nổi.”
“Tôi nói rồi, tôi có tiền.” Lạc Tú ra vẻ rất tức giận.
“Nếu không thì chúng ta tới quán bar khác đi?” Đào Niệm Niệm đổ thêm dầu vào lửa.
“Không, hôm nay phải ở chỗ này, mang rượu đắt nhất bên các anh đến đây, ông đây có tiền.” Lạc Tú hùng hổ đập bàn nói.
“Đúng là mắt chó coi thường người khác.” Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Lạc Tú còn giả bộ mắng một câu.
Nhưng trong lòng Đào Niệm Niệm lại cười gằn.
Chuyện này đã hoàn tất, chẳng hề khó tý nào.
Bây giờ để anh giả vờ ra oai lấy lại mặt mũi, đợi lát nữa nhìn thấy mình bị lừa hết tiền, để xem anh còn có thể cười được hay không?
Từng chai rượu ngoại được mang lên, chỉ cần nhìn bao bì cũng biết, chắc chắn rất đẳng cấp, dù gì bạn cũng không thể nhìn ra rốt cuộc đây là nhãn hiệu gì.
Gái rót rượu là thế, sau khi lừa bạn tới uống rượu sẽ cài bẫy bạn, còn có thể nhận được tiền hoa hồng, nên bọn họ cố gắng để bạn tiêu thêm.
Đào Niệm Niệm khui một chai, rót cho Lạc Tú một ly, rồi cũng tự rót cho mình.
“Nào, cạn ly!” Đào Niệm Niệm mỉm cười duyên dáng, trông cực kỳ quyến rũ.
“Tôi không biết uống, phục vụ, chỗ các anh có trà không?”
“Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi không có trà ạ.” Nhân viên phục vụ cũng được sắp xếp trước, nhưng trong lòng lại không nhịn được mắng.
Uống trà cái quỷ gì, đúng là đồ nhà quê.
“Vậy tôi không uống nữa, quán bar gì thế không biết? Ngay cả trà cũng không có.”
“Còn không bằng chỗ nhảy đầm ở huyện chúng tôi.” Lạc Tú bình chân như vại nói.
Nhân viên phục vụ suýt hộc máu, nhảy đầm ư?
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn nhảy đầm cơ chứ?
Còn nữa quán bar nào mà có trà thế?
Là quán bar nhà anh à?
Nhưng thấy Lạc Tú định rời đi, nhân viên phục vụ đâu dám để Lạc Tú rời đi cơ chứ?
Hôm nay bọn họ phải để anh nôn hết tiền ra.
Thế là nhân viên phục vụ lại lên tiếng.
“Anh à, không bằng anh đợi một lát, tôi sẽ sai người đi mua giúp anh.”
“Mau lên đi, trà đen đá nhé, tôi chỉ muốn uống hương vị đó.”
Nhân viên phục vụ suýt vấp ngã.
Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng anh lại nói với tôi rằng, anh muốn uống trà đen đá.
“Đợi đã, nào, đây là một nghìn tệ, tiền boa cho cậu.” Lạc Tú bỗng ném một nghìn tệ xuống sàn.
Nhân viên phục vụ do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống nhặt lên.
“Anh thật hài hước, cũng rất hào phóng.” Đào Niệm Niệm tự mình uống một ly, cố ý nói như vậy với Lạc Tú.
“Ha ha, tốt xấu gì tôi cũng là cậu ấm, gia thế cũng khá giả.”
“Lần này ra ngoài ba tôi đã cho tôi rất nhiều tiền, có lẽ cả đời này tôi cũng không tiêu hết.” Lạc Tú giả vờ khí phách nói.
“Ha ha, phải không? Quả thật đồ ở đây có hơi đắt.” Đào Niệm Niệm lại trải thảm, để lát nữa Lạc Tú khỏi chơi xấu.
“Không sao, tôi có tiền, cô thích uống gì thì cứ gọi.” Lạc Tú tỏ vẻ hào phóng.
Đào Niệm Niệm liếc nhìn, được, chuyện này quá dễ dàng rồi đó.
Cô ta tùy ý ném một chiếc lồng, đối phương đã ra sức chui vào trong.
“Nào, đã đủ chưa?”
“Nếu còn chưa đủ thì lấy thêm một chai nữa.”
“Phục vụ, lấy thêm một chai nữa.” Lạc Tú hét lên, tiếp tục chuốc Đào Niệm Niệm đến khi gục xuống bàn mới thôi.
“Phục vụ, tính tiền!” Lạc Tú hét lên.
Nhân viên phục vụ nhất thời căng thẳng, tay cầm bộ đàm sẵn sàng gọi người bất cứ lúc nào.
Dù gì bây giờ cũng là bước quan trọng nhất.
Bình thường rất nhiều người không chịu trả tiền, nên những lúc như này cần phải gọi người tới.
“Được, thưa anh, của anh tổng cộng một nghìn không trăm hai mươi hai vạn. Chúng tôi sẽ giảm bớt số lẻ cho anh, nên anh chỉ cần trả một nghìn vạn là được.”
Dứt lời, nhân viên phục vụ đã sẵn sàng gọi người.
Dù gì người bình thường nghe xong câu này, đều sẽ có phản ứng như vậy.
Nhưng tiếp theo nhân viên phục vụ đã hơi sững sờ.
Bởi vì Lạc Tú rút một tấm thẻ ra ngay.
“Quẹt thẻ, mật khẩu là sáu số sáu!”
Hả?
Tại sao anh lại không phản kháng?
Chẳng phải anh nên phản kháng một chút hay sao?
Nhưng bây giờ nhân viên phục vụ cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nên đã cầm thẻ đi quẹt.
Nhưng đến khi nhân viên phục vụ quay lại, Lạc Tú và Đào Niệm Niệm đã không còn bóng dáng.