Liễu Thiến vừa nói vừa tỏ vẻ rất kiêu ngạo, như thể đây là lẽ đương nhiên.
“Tất nhiên, chồng tương lai của tôi phải phụng dưỡng cha mẹ cùng tôi, hơn nữa hy vọng sau khi kết hôn, cũng có thể mua một căn nhà cho cha mẹ tôi, không cần ở vành đai số một, nhưng ít nhất cũng phải ở trong vành đai số hai.”
“Về xe thì không cần quá xa hoa, nhưng ít nhất cũng phải từ hai đến ba trăm vạn. Còn sính lễ thì tối thiểu là một căn nhà ở vành đai số một và một nghìn vạn tiền cưới.” Liễu Thiến khoanh tay trước ngực nói.
“Về đồ trang sức thì không được thiếu một thứ.”
“Còn nữa, tôi sẽ không làm việc nhà, trong nhà phải mời bảo mẫu tới giặt đồ nấu cơm. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, đó là sau khi kết hôn, quyền tài chính trong nhà phải do tôi nắm giữ, một xu cũng phải qua tay tôi.” Liễu Thiến nói ra một tràng, khiến Thẩm Nguyệt Lan hơi sững sờ, bởi vì yêu cầu của cô gái này quá cao.
“Cô gái à, yêu cầu này của cô hơi, hơi…” Thẩm Nguyệt Lan hơi ngại ngùng nói ra.
“Tôi yêu cầu quá cao đúng không?” Liễu Thiến bỗng cười khẩy.
“Yêu cầu này của tôi đã ở mức độ thấp nhất rồi.” Liễu Thiến lại lạnh lùng nói.
“Nói thật, tôi không vừa mắt con trai của bà, tôi đưa ra yêu cầu này cũng không phải cố ý gây khó dễ cho anh ta, mà bởi vì đây thật sự là yêu cầu thấp nhất của tôi.”
“Ứng cử viên mong muốn trong lòng tôi phải là con ông cháu cha, hơn nữa không phải con ông cháu cha bình thường, mà phải là người ở trong gia tộc lớn.” Liễu Thiến tiếp tục khinh thường nói.
“Ồ?”
“Vậy cho tôi hỏi cô có thứ gì?” Lạc Tú bỗng lên tiếng, bởi vì anh cảm thấy đối phương hoàn toàn tới đây để mỉa mai người khác.
“Tôi có thứ gì ư?” Liễu Thiến cười khẩy, tựa vào ghế sofa.
“Tôi có gương mặt xinh đẹp là đủ rồi.”
“Nói thật, với điều kiện của anh có thể tìm được bạn gái là may lắm rồi, đừng bao giờ hy vọng xa vời rằng mình có thể tìm được người xinh đẹp như tôi.” Liễu Thiến khinh bỉ nói.
“Chị Tú Liên, sau này mặt hàng như này đừng gọi cho tôi nữa, tránh lãng phí thời gian của tôi.” Liễu Thiến dứt khoát đứng dậy, xoay người định rời đi.
Thật ra điều kiện ban nãy đã rất thấp trong lòng cô ta rồi, hơn nữa dựa vào gương mặt xinh đẹp của cô ta, cô ta cảm thấy mình hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn.
“Thiến Thiến?” Vương Tú Liên mở miệng, định giữ cô ta lại, nhưng Liễu Thiến đã được hai bước rồi, hoàn toàn không có ý muốn quay đầu.
Lý Giai Di ngồi bên cạnh lắc đầu.
Thật ra cô ta không cảm thấy Liễu Thiến nói quá đáng, cũng không cảm thấy yêu cầu mà Liễu Thiến đề ra hơi cao.
Bởi vì đây đã là yêu cầu rất thấp trong giới của bọn họ.
Sở dĩ Thẩm Nguyệt Lan cảm thấy cao là vì điều kiện của Lạc Tú quá kém cỏi, hoàn toàn không xứng với người ta.
Xem mắt ở Yên Kinh, còn tìm bà mối, dẫn người mà mình quen biết tới.
Đúng là tự rước lấy nhục.
Trước tiên không bàn đến gia thế bối cảnh và điều kiện, mà chỉ riêng tính cách của Lạc Tú thì ai có thể chấp nhận được?
Làm gì có người phụ nữ nào thích tính cách của Lạc Tú chứ?
Cho dù đi xem mắt thành công, e rằng chưa đến một ngày đã bị vứt bỏ ngay tức khắc.
Ban đầu mẹ của mình còn muốn tác hợp mình với Lạc Tú, không biết rốt cuộc mẹ của mình đang nghĩ gì nữa?
Lý Giai Di cảm thấy, Lạc Tú không có bạn gái không phải là điều bất ngờ, mà là điều tất yếu, bởi vì với tính cách của Lạc Tú, có người thích mới là chuyện lạ đó.
“Khoan đã, cô gái.” Thẩm Nguyệt Lan bỗng đứng dậy nói.
“Tôi nói này cô gái, tại sao cô còn nhỏ mà lại ăn nói độc ác như vậy?” Thẩm Nguyệt Lan hơi bất mãn về những lời mà Liễu Thiến vừa mới nói với Lạc Tú.
“Tôi có nói sai à?” Liễu Thiến quay đầu lại, nhướng mày hỏi.
“Tôi là một trong những người dễ nói chuyện nhất trong giới của chúng tôi đấy.” Liễu Thiến nói tiếp.
“Nếu đổi thành người khác, e rằng vừa liếc mắt đã chẳng thèm ngồi xuống lãng phí thời gian rồi.” Liễu Thiến cười khẩy nói.
Sau đó Liễu Thiến lại xoay người, định rời đi.
“Người đẹp, khoan đã!”
Đây không còn là giọng của Thẩm Nguyệt Lan nữa.
Mà là của Thẩm Tuấn Phong.
Chỉ thấy Thẩm Tuấn Phong đút hai tay vào túi quần, cười khẩy, rồi ra oai như đang khiêu khích nhìn Lạc Tú.
“Sao thế?” Liễu Thiến quay đầu lại nhìn Thẩm Tuấn Phong.
Mặc dù trông Thẩm Tuấn Phong có vẻ u ám, nhưng nước da lại trắng trẻo, có điều hơi trắng đến mức lạ thường.
“Người đẹp, xin cô đợi một lát.”
“Mấy điều kiện về nhà và một nghìn vạn tiền sính lễ mà cô đề ra ban nãy hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Tôi cũng không cần phải nói gì nhiều, mà tôi chỉ có thể nói cho cô biết, tôi họ Thẩm, cô có hiểu không?” Thẩm Tuấn Phong khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói.
“Do đó bây giờ, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi, cô có đồng ý không?” Thẩm Tuấn Phong làm như vậy hoàn toàn là để chọc tức Lạc Tú, khiến Lạc Tú khó chịu.
Dù gì ban nãy Liễu Thiến cũng coi thường Lạc Tú, nếu bây giờ anh ta có được Liễu Thiến ngay tại đây, chí ít có thể vả vào mặt Lạc Tú.
Lý Giai Di hơi sửng sốt, không ngờ Thẩm Tuấn Phong lại làm như vậy.
Hôm nay Thẩm Tuấn Phong cố ý đến tìm Lạc Tú, tất nhiên sẽ hỏi thăm Lý Giai Di.
Lý Giai Di cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền nói ra chuyện hôm nay Lạc Tú sẽ đi xem mắt cho Thẩm Tuấn Phong biết.
Ai dè bây giờ Thẩm Tuấn Phong lại giờ trò này.
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt Lan nhất thời sa sầm.
Rõ ràng điều này đã khiến bà rất khó chịu.
Ở đâu ra cái thói làm việc như vậy chứ?
“Thế nào?” Thẩm Tuấn Phong lại lên tiếng hỏi.
“Tất nhiên là tôi đồng ý rồi.” Liễu Thiến không nói hai lời, bước tới ôm lấy cánh tay của Thẩm Tuấn Phong.
Thẩm Tuấn Phong cười khẩy nhìn Lạc Tú.
“Em trai Lạc Tú, vậy là cậu không tìm được bạn gái rồi.”
“Nếu cậu thật sự không tìm được bạn gái thì cứ nói với anh Phong một tiếng, tôi có thể tìm giúp cậu mấy cô, nhưng theo tôi thấy, thật sự rất khó đó.”
“Xã hội ngày nay chính là nếp sống như thế, nên cậu thật sự không thể trách con gái nhà người ta sống thực tế được.” Thẩm Tuấn Phong chế giễu.
“Tiểu Phong, cháu hơi quá đáng rồi đấy.” Lý Anh Anh ngồi bên cạnh lên tiếng trách mắng.
“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.” Lý Giai Di ngồi bên cạnh bất mãn nói.
“Hơn nữa, mẹ, con đã muốn hỏi mẹ từ rất lâu rồi, rốt cuộc mẹ nghĩ vậy?” Lý Giai Di lộ ra vẻ mặt bất mãn, ngay cả giọng điệu cũng trở nên cực kỳ chất vấn.
“Ban đầu mẹ nhất quyết tìm đủ mọi cách để tác hợp con với Lạc Tú, nhưng mẹ cảm thấy anh ta có thể so bì với anh Tuấn Trạch ư?”
“Còn nữa, mẹ, chúng ta không bàn đến gia thế, mà mẹ hãy nhìn tính cách của anh ta đi, bản lĩnh thì không có nhưng lại rất nóng nảy.” Lý Giai Di càng nói càng tức.
“Mẹ, không phải là con ăn nói khó nghe.”
“Mẹ cảm thấy anh ta như vậy, có thể tìm được bạn gái hay không còn chưa biết, nhưng bản thân lại quá tự cao tự đại.” Lý Giai Di đã kiềm nén rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng được giải bày.
“Giai Di nói chí phải, dì hãy nhìn bộ dạng kia của cậu ta mà xem, liệu có tìm được bạn gái hay không?” Thẩm Tuấn Phong cũng cười gằn.
Liễu Thiến cũng lộ vẻ mặt khinh bỉ.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Thật ngại quá, các bạn gái của anh ấy đến rồi đây.”