Mặt mày Hàn Phi Vũ vô cùng lạnh lùng. Anh ta là bảo kê của quán bar Dạ Hỏa, hay nói đúng hơn, ở đây, ngoại trừ cô gái là tiếp viên quầy bar ra, những người còn lại đều là bảo kê của quán.
Cũng vì vậy mà Hàn Phi Vũ, người có bản lĩnh nhất trong bọn họ, mới có thể trở thành thủ lĩnh.
Toàn bộ khu này đều là địa bàn của ông chủ quán bar Dạ Hỏa, làm chiến mã dưới tay ông chủ Dạ Hỏa, tất nhiên địa vị của Hàn Phi Vũ ở đây cũng cực cao, người trên đường nếu vô tình đụng phải cũng phải cung kính gọi anh ta một tiếng anh Vũ!
Hơn nữa dưới tay anh ta còn có tận năm sáu người nên đám người kia mới tôn Hàn Phi Vũ làm thủ lĩnh.
Hàn Phi Vũ theo đuổi Giang Đồng Nhiên cũng không phải mới chỉ ngày một ngày hai, hầu như ai cũng biết chuyện này. Vì vậy ở khu này không một ai dám có ý với Giang Đồng Nhiên, dù sao Hàn Phi Vũ cũng không phải loại người dễ chọc vào.
Lúc này, nhìn thấy bên cạnh Giang Đồng Nhiên bỗng xuất hiện một người đàn ông xa lạ, hơn nữa hai người còn sống chung, tất nhiên Hàn Phi Vũ sẽ đứng ngồi không yên rồi.
Anh ta cảm thấy sớm muộn gì Giang Đồng Nhiên cũng sẽ trở thành vợ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép chuyện này xảy ra được?
Nếu Lạc Tú là công tử nhà giàu hay là người có quyền thế nào đó, tự nhiên Hàn Phi Vũ sẽ không dám có ý kiến gì.
Nhưng Lạc Tú chỉ là một kẻ làm công vừa chân ướt chân ráo tới Hải Đông, thế nên Hàn Phi Vũ tức khắc cho rằng bản thân cần phải bày chút sắc mặt cho Lạc Tú xem.
Do vậy Hàn Phi Vũ mới thốt ra câu có muốn tới quán bar Dạ Hỏa làm bảo kê với anh ta không.
Đây là một dạng uy hiếp ngầm. Trong mắt mọi người, kể cả Giang Đồng Nhiên, ấn tượng về Lạc Tú đó là một cậu thư sinh yếu đuối, nếu nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp. Bởi vì công việc bảo kê này, bản thân nó đã mang ý nghĩa cướp tiền trên lưỡi dao.
Vậy nên ai cũng tự tin cho rằng Lạc Tú sẽ bị những lời này dọa cho mất hồn mất vía. Nhưng ngay cả người được xưng là lão đại mà Lạc Tú cũng chẳng để vào mắt, tất nhiên cũng sẽ chẳng thèm để tâm tới mấy tên côn đồ vừa nhìn thấy gót chân lão đại thôi đã sợ tới vỡ gan vỡ mật.
Thấy Lạc Tú im lặng không nói gì, đám người lại liếc mắt nhìn nhau, định tung đòn phủ đầu thị uy với Lạc Tú một chút.
Nhưng Giang Đồng Nhiên đã đóng cửa lại cái rầm.
“Đừng để ý tới họ, họ đều là người bên ngoài tới Hải Đông kiếm việc làm, tôi thấy họ đáng thương nên mới giới thiệu cho họ tới quán bar Dạ Hỏa, tôi là quản lý ở đó đấy.” Giang Đồng Nhiên mỉm cười.
Lạc Tú cũng cười cho qua, không để ý tới chuyện này nữa.
Trong mắt Giang Đồng Nhiên, anh cũng chỉ là một người ngoài tới Hải Đông làm việc, mà Lạc Tú cũng không có ý định vạch trần hiểu lầm này.
“Cậu đi tắm trước đi.” Giang Đồng Nhiên chỉ tay về phía nhà tắm.
Sau khi Lạc Tú bước vào nhà tắm, Giang Đồng Nhiên lại mở cửa ra ngoài.
“Tiểu Tú mới tới Hải Đông, hẳn cũng chỉ là một đứa nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, muốn đến Hải Đông tìm việc làm mà thôi. Mai mốt các cậu nhớ khách sáo với cậu ta một chút, tất cả đều là người rời xa quê hương kiếm kế mưu sinh, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.” Giang Đồng Nhiên trách mắng.
“Biết rồi, chị Nhiên Nhiên.” Hàn Phi Vũ là người đầu tiên hưởng ứng, nhưng trong lòng lại thầm bật cười mỉa mai, khách sáo được mới là lạ.
Một đêm bình an trôi qua, sáng hôm sau, Lạc Tú gọi xe chạy tới công ty nhà họ Hạ.
Công ty nhà họ Hạ nằm trong một tòa nhà lớn, cả tòa nhà này đều là tải sản của nhà họ Hạ.
Lúc này, Hạ Hân Hân đã đứng chờ ngoài cửa từ sớm.
“Tới phòng bảo vệ báo tin đi.” Hạ Hân Hân chỉ tay về phía phòng bảo vệ ở xa xa, lạnh lùng bỏ lại câu này rồi xoay lưng rời đi.
Trong mắt cô ta, Lạc Tú chính là một con chim sẻ muốn bay lên hóa thành phượng hoàng, nhưng phượng hoàng đâu có dễ làm như vậy?
Hơn nữa Hạ Hân Hân cũng chẳng thèm nghe vào tai những lời căn dặn cũng như khuyên nhủ của ba.
Hạ Hân Hân sẽ hối hận ư?
Nực cười!
Lạc Tú nhìn thấy thái độ của Hạ Hân Hân thì cũng hơi tức giận, nhưng nhớ lại những lời ba Lạc dặn dò, Lạc Tú cũng chỉ thở dài một tiếng.
Bất kể ai nói, Lạc Tú đều có thể không thèm để ý, chỉ duy nhất lời của ba Lạc, Lạc Tú vĩnh viễn không thể không để tâm tới.
Sau đó Lạc Tú đi về phía phòng bảo vệ.
Đội trưởng an ninh là một người đàn ông cao to lực lưỡng, lúc này anh ta nghênh ngang gác chân lên bàn, lưng tựa ghế dựa.
“Cậu chính là người mới tới làm?” Đội trưởng an ninh nâng mắt, nhìn thoáng qua Lạc Tú một cái.
Sau đó đội trưởng an ninh chìa tay ra trước mặt Lạc Tú, hai mắt nhìn anh trừng trừng.
“Đây là quy củ, người mới tới cũng phải tuân theo, nếu không sẽ loạn.” Mục đích đội trưởng an ninh vươn tay ra đã quá rõ ràng. Mấy tên bảo vệ khác cũng nhìn về phía Lạc Tú bằng ánh mắt hả hê.
Trong mắt đội trường an ninh, thông thường, những người chọn công việc này đều có hoàn cảnh tương đối khó khăn, mà bản thân cũng chẳng có năng lực gì. Loại người này rất dễ bắt nạt, cộng thêm vừa nhìn đã biết Lạc Tú là người vùng khác tới, mặt mũi thoạt trông cũng chẳng phải dạng khôi ngô tuấn tú gì, tất nhiên sẽ bị đội trưởng an ninh nhắm trúng.
“Quy củ gì?” Lạc Tú cau mày.
“Ha ha, đúng là người mới, chẳng hiểu quy củ gì cả, tới đây, để tôi dạy cho cậu.” Đội trưởng an ninh đứng dậy, cười khẩy nói.
“Muốn sống sót ở đây thì phải giao phí bảo kê.”
“Phí bảo kê?” Lạc Tú mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh bị người khác thu phí bảo kê đó.
“Các anh là bảo vệ hay là đám côn đồ đầu đường xó chợ vậy?” Lạc Tú bỗng cảm thấy hứng thú, mở miệng hỏi.
Một tên bảo vệ vóc dáng gầy gò, cao ráo cũng đứng dậy, trông chẳng có gì tốt lành cả.
“Nhóc con, đừng lề ma lề mề nữa, một là giao phí bảo kê, hai là công việc này không có phần của cậu.”
“Hơn nữa, tôi nói cho cậu hay, không chỉ ở đây, mà những chỗ khác cũng sẽ chẳng thèm mướn cậu đâu. Đại ca Trương của chúng tôi chính là bảo vệ có quyền nhất ở khu này đó.” Cái tên cao thòng, gầy teo kia nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt uy hiếp.
“Các anh làm vậy, không sợ công ty biết được sẽ xử phạt các anh sao?” Lạc Tú hỏi lại lần nữa.
“Ôi chao, mạnh miệng quá nhỉ, ý cậu là muốn tố cáo chúng tôi lên công ty hả?” Đội trưởng an ninh cười nhạt, mỉa mai.
“Đi đi, có bản lĩnh thì cứ đi đi, tôi cam đoan người đầu tiên bị sa thải chính là cậu. Tôi nói cho cậu biết một chuyện, quản lý nhân sự chính là anh trai của tôi đó!” Đội trưởng an ninh trung ra vẻ mặt đắc ý, nói.
Anh ta không hề chém gió, quản lý nhân sự quả thật là anh trai của anh ta, trước kia cũng từng có nhiều tên chống đối lại hoặc là không phục anh ta, cuối cùng đều bị đuổi cổ hết cả.
“Ra là có chống lưng hả?” Lạc Tú trêu anh ta.
“Đừng nói nhảm, tôi nói cho cậu hay, hoặc là giao phí bảo kê, hoặc là đừng nghĩ tới công việc này nữa!” Đội trưởng an ninh trực tiếp nói thẳng ra.
“Vừa nhìn đã biết cậu là người bên ngoài mới tới, đã đặt chân vào địa bàn của tôi thì phải nghe tôi, biết chưa.”
Đối phó với loại nhóc con cứng đầu này, đội trưởng an ninh căn bản chẳng thèm để tâm, dù sao anh trai anh ta cũng làm ở bộ phận nhân sự, anh ta sợ cái gì cơ chứ?
Mặt khác, sau khi Hạ Hân Hân đi tới văn phòng làm việc, chợt phát hiện tất cả viên chức cấp cao trong công ty đều đã có mặt đông đủ ở đây rồi.
“Chủ tịch, xin chúc mừng.”
“Chúc mừng chủ tịch.” Ngoại trừ mấy người hơi ít nói, những người khác đều lần lượt mở miệng chúc mừng.
“Chúc mừng cái gì?” Hạ Hân Hân bị lời chúc của họ làm cho sửng sốt, mơ màng.
“Được rồi, chủ tịch đừng giỡn với bọn tôi nữa, sáng sớm hôm nay, lão chủ tịch đã gọi cho mỗi một người chúng tôi, thông báo rằng hôm nay chồng chưa cưới của cô sẽ tới công ty chúng ta làm việc.”
“Đúng vậy, chủ tịch, người đâu rồi? Cô để chúng tôi gặp mặt cậu ta trước đi, dù sao tương lai mọi người đều là đồng nghiệp cả mà.”
Vừa nghe thấy vậy, đầu óc Hạ Hân Hân choáng váng hết cả lên, tay chân cũng trở nên luống cuống.
Cô ta tông mạnh cửa, lao ra ngoài, chạy xuống dưới lầu.
Cô ta vốn định dạy cho Lạc Tú một bài học nên mới quẳng Lạc Tú cho bộ phận bảo vệ. Nhưng cô ta không ngờ ba cô ta sẽ đi thông báo cho toàn thể viên chức cấp cao trong công ty biết.
Nếu tất cả nhân viên cấp cao của công ty đều đã biết, cô ta cũng đâu dám tiếp tục để Lạc Tú ở lại bộ phận bảo vệ chứ.
Đừng đùa, chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta cũng sẽ không cười vào mặt Lạc Tú đâu, mà trái lại sẽ cười vào mặt cô ta.
Nghĩ thử mà xem, đường đường là chồng sắp cưới của chủ tịch công ty lại chỉ là tên bảo vệ quèn. Nếu thế thật thì cái mặt này của cô ta có thể vứt xuống sông được rồi.