Nghĩ đến đây, rất nhiều người đã quyết định đứng về phía Lạc Tú.
Dù sao đó cũng là thủ phủ và là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, bất kỳ một thân phận nào cũng đủ để đè bẹp nhà họ Thẩm!
Huống chi cả hai thân phận này chứ?
Thẩm Nguyệt Lan không muốn nói gì nữa, bà chưa bao giờ tự đắc như vậy.
Người ta nói rằng mong con trai thành rồng, và con trai quý giá của bà vậy mà lại là rồng!
Đứa con trai bảo bối này thật khiến bà nở mày nở mặt, đến nỗi Thẩm Nguyệt Lan cảm thấy mình nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
Cuộc đời có thể có một người con trai như vậy trong đời, bà còn có thể mong cầu gì nữa?
Thẩm Thiên Quân hòa hoãn một hồi lâu mới khôi phục lại, nỗi hối hận vô hạn ập tới, nhà họ Thẩm bọn họ quả là sai đến cùng cực.
Họ nghĩ rằng con trai của Thẩm Nguyệt Lan chỉ là một cậu bé nghèo bình thường đến từ thị trấn.
Ai mà biết được, lai lịch của người ta lại lớn như vậy, lớn đến mức nhà họ Thẩm cũng phải nhìn lên!
Thẩm Thiên Quân đột nhiên nhớ lại những gì ông ta đã nói khi chế nhạo Lạc Tú trong đám tang ngày hôm đó, mỗi lời nói giờ đều như một cái tát vào mặt ông ta.
Người ta cần biệt thự sao?
Người ta cần xe thể thao ư?
Người ta thiếu được người khác tôn sùng à?
Người ta là thủ phủ!
Người ta là người đứng đầu trong Thiên Long Bảng!
Người ta chưa từng cần đi lại với nhà họ Thẩm bọn họ để có được thứ gì.
Bởi vì người ta có những thứ mà ngay cả nhà họ Thẩm cũng không có.
Sợ rằng khi mình nói những lời này với cùng người ta, trong lòng người ta đã coi mình là vai hề, là thằng ngốc đang diễn trò cũng nên.
Và tất cả những thứ này lẽ ra phải thuộc về nhà họ Thẩm của họ.
Nếu họ không thèm muốn tài sản của Thẩm Nguyệt Lan, chờ Lạc Tú đến Yên Kinh, đưa Lạc Tú về nhà, sau đó chào đón người ta một cách nồng nhiệt.
Vậy thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.
Nhà họ Thẩm sắp xong rồi.
Đắc tội thủ phủ và người đứng đầu trong Thiên Long Bảng, làm sao nhà họ Thẩm còn sống được ngày lành?
Đó là cháu ngoại của ông ta, cháu ruột của ông ta, lại bị một tay ông ta biến thành nông nỗi này.
Điều này thật ngu ngốc làm sao!
“Thẩm Thiên Quân, e rằng ông không tưởng được nhỉ.” Đột nhiên một tiếng cười khẩy truyền đến.
Đó là một người đàn ông trung niên, lúc Thẩm Nguyệt Lan nhìn thấy ông thì tức khắc bật khóc, người mà bà mong nhớ ngày đêm cuối cùng cũng đã đến.
“Cậu, cậu sao vẫn còn sống?” Thẩm Thiên Quân như nhìn thấy ma.
Ông ta rõ ràng đã tìm mười mấy cao thủ nội kình để giết ba Lạc. Một người thường như ba Lạc tuyệt đối không có khả năng có cơ hội sống sót.
Nhưng vừa nói ra câu này, ông ta đã hối hận, bởi vì câu này chẳng khác gì tự vạch trần.
“Thẩm Thiên Quân, ông thật độc ác!” Sắc mặt Thẩm Nguyệt Lan lập tức thay đổi.
Bà không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nghe ra ý của Thẩm Thiên Quân?
“Ha ha, đương nhiên tôi còn sống, ông cũng không nhìn xem con trai tôi là ai à!” Ba Lạc nhìn Thẩm Thiên Quân đầy chế giễu.
“Còn cả Thẩm Ngọc Thành, từ lúc chúng ta tạm biệt đến giờ, anh vẫn khỏe chứ?” Ba Lạc cười khẩy, bước về phía trước.
Sau đó, tát vào mặt Thẩm Ngọc Thành một cái.
Thẩm Ngọc Thành bị đánh mà bàng hoàng, nhưng không dám đánh trả.
Bây giờ hơn mười vị tông sư đều đứng về phía Lạc Tú, ông ta làm sao dám chống trả?
"Còn nhớ hai mươi mấy năm trước, tôi quỳ ở cánh cửa này cầu xin các người không?"
"Tôi cầu xin các người buông tha cho Nguyệt Lan, nhưng khi đó, Thẩm Ngọc Thành anh đối xử với tôi như thế nào?"
"Một lũ khốn nạn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tôi!"
“Tôi đã nói, nếu anh đánh tôi, tôi sẽ trả lại.” Dù ba Lạc có tốt tính đến đâu, ông cũng không thể buông tha cho những gì đã xảy ra khi đó.
Ông và Thẩm Nguyệt Lan đến nhà họ Thẩm, nhưng cuối cùng bị trào phúng, coi thường và thậm chí bị đánh đập.
“Thẩm Thiên Quân, ông không ngờ sẽ có hôm nay phải không?” Ba Lạc vô cùng kích động.
"Hồi đó, các người coi thường tôi, trào phúng tôi, chế nhạo tôi, ép tôi chật vật chạy khỏi Yên Kinh như một con chó."
“Nhưng hôm nay thì sao?” Ba Lạc cười gằn.
"Hành vi của các người vẫn đúng ư?"
“Lạc Tú, con trai của tôi, người nhà họ Lạc của tôi!” Ba Lạc rít gào, hiển nhiên năm đó ông đã nhận hết áp bức và lăng nhục..
"Các người còn có tư cách cười nhạo xem thường tôi nữa không?"
“Thẩm Thiên Quân ơi Thẩm Thiên Quân, uổng cho ông thông minh cả đời, lại hồ đồ nhất thời. Nếu hồi đó ông không đối xử với tôi như vậy, sao có thể đẩy mọi chuyện đến mức này?” Ba Lạc cười khẩy.
“Tôi sẽ không hối hận, hôm nay các người đã thắng.” Thẩm Thiên Quân đột nhiên nói.
"Nhưng vậy thì sao?"
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, các người có thể rời đi. Nhục nhã cũng nhục nhã rồi, các người có thể đi!” Thẩm Thiên Quân gầm gừ.
“Bây giờ, cút cho tôi!” Thẩm Thiên Quân gầm lên.
“Cút?” Lạc Tú khẽ cười một tiếng.
“Người nên cút là các người chứ nhỉ?” Lạc Tú khinh thường nói.
“Có ý gì?” Thẩm Thiên Quân ngơ ngác nhìn Lạc Tú.
“Ông cho rằng tôi đi thật xa đến đây chỉ để làm nhục ông ư?” Lạc Tú lắc đầu.
"Tôi đâu có tẻ nhạt như vậy."
“Tôi chỉ có thể nói, ngại quá, nơi này bây giờ mang họ Lạc rồi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
Thẩm Thiên Quân định cười khẩy, nhưng bên kia có mấy người của ngân hàng đang tới.
"Ngại quá, ông cụ Thẩm, con trai cả của ông đã thế chấp căn nhà cho ngân hàng để bốc thăm. Bây giờ đã quá thời hạn, căn nhà không chỉ bị tịch thu mà còn bị bán đấu giá cho cậu Lạc rồi." Chủ tịch của ngân hàng đích thân đến.
Đây chắc chắn không phải là thủ tục bình thường, nhưng với quan hệ của Lạc Tú, anh cần làm thủ tục bình thường ư?
Thẩm Thiên Quân nhìn chữ ký trên giấy thế chấp, nhất thời khí huyết không thuận, phun ra một ngụm máu.
"Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở các anh một câu, trong dự án mà hợp tác với chúng tôi, nhà họ Thẩm các người vi phạm hợp đồng nên số tài chính đầu tư trước đó không còn nữa, lại còn gây ra thiệt hại cho chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã khởi tố nhà họ Thẩm."
“Tôi nghĩ trong thời gian ngắn, các người sẽ nhận được giấy hầu tòa từ tòa án.” Trương đại sư chậm rãi nói.
“Tài chính cho dự án hợp tác không còn?” Lần này Thẩm Ngọc Thành ngã rầm xuống đất.
"Không còn cách nào khác, đó là sự thật."
“Hoặc là các người có thể đi bắt gia tộc Rothschild phải chịu trách nhiệm.” Trương đại sư cười khẩy một tiếng.
Để có tiền, nhà họ Thẩm đã thế chấp gần như toàn bộ tài sản.
Trương đại sư còn xúi giục Thẩm Ngọc Thành thế chấp cả trang viên.
Bây giờ lại nói số tiền kia không còn nữa?
“Các người thông đồng, các người lừa gạt đúng không?” Thẩm Ngọc Thành rít gào.
"Ông Thẩm, ông nói chuyện phải nói bằng chứng, tôi có thể kiện ông tội phỉ báng."
“Còn một chuyện nữa, ngay từ đầu là ông đã cầu xin tôi, tôi thấy ông đáng thương mới đồng ý hợp tác với ông.” Trương đại sư cười nhạt.
“Phải rồi, tôi quên nhắc nhở ông, nói cách khách, nhà họ Thẩm các người bây giờ không một đồng tiền nào.” Trương đại sư mỉm cười.
Loại chuyện này giao cho Trương sư phụ làm tất nhiên là thuận buồm xuôi gió.
“Các người giở trò, cố ý lừa nhà họ Thẩm tôi.” Thẩm Ngọc Thành không cam lòng.
“Hừ, nói khó nghe thật, dù có bẫy nhà họ Thẩm các người thì sao chứ?"
“Các người đi kiện đi, các người đi tìm cách kiện đi." Sau khi tiếp nhận, Trương đại sư đã xử lý cẩn thận, nhà họ Thẩm hoàn toàn không kiện được.