Chứng minh rằng sinh vật có thể sinh trưởng ngược?
Làm thế nào để chứng minh điều này?
Không có cách nào để chứng minh điều này cả, bởi vì đây là chuyện không thực tế!
Làm thế nào các sinh vật có thể sinh trưởng ngược chứ?
Làm thế nào một ông già có thể trẻ lại được?
“Sinh viên mới này thật sự điên rồi!” Rất nhiều người xì xào bàn tán, chờ xem trò cười của Lạc Tú.
"Thật là giật gân!"
Hơn nữa, nghe xong câu này, giáo sư Park đột nhiên cười lớn.
"Đúng là nực cười. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội để viết luận văn của cậu. Tôi muốn xem làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng các sinh vật có thể sinh trưởng ngược?"
"Nếu như cậu có thể chứng minh, hôm nay tôi sẽ tự lăn ra ngoài!" Giáo sự Park nhìn Lạc Tú như nhìn kẻ ngốc.
Điều này có thể được chứng minh ư?
Hoàn toàn không thể!
Dù sao thì điều này là trái với quy luật tự nhiên.
Ông ta hoàn toàn không tin Lạc Tú có thể chứng minh, sở dĩ Lạc Tú dám nói ra lời này, nhất định là bởi vì trong lòng anh tức giận đến hồ đồ mà thôi.
Thậm chí ông ta đã nghĩ ra được cách để hạ nhục sinh viên mới này trước mặt giáo viên và sinh viên toàn trường.
Chứng minh các sinh vật có thể sinh trưởng ngược, thật nực cười làm sao!
Nhưng Lạc Tú thực sự đã bước lên bục giảng.
"Được rồi, tôi muốn xem hôm nay cậu có gì để nói?" Giáo sư Park khoanh tay, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là sau khi Lạc Tú bước lên bục giảng, anh không có ý định viết bất kỳ lý luận nào cả.
Thay vào đó, anh đi thẳng đến một số hóa chất trong chai và lọ trên bàn.
Sau đó trộn các loại thuốc khác nhau bằng một thao tác hết sức thuần thục.
Sau đó trộn các loại thuốc khác nhau bằng một thao tác hết sức thuần thục.
Kiếp trước ở tiên giới, anh đã tu luyện đan dược, cho nên đương nhiên hiểu được một số chuyện người bình thường căn bản không hiểu.
“Cậu ta đang làm gì thế?” Mọi người nghi hoặc nhìn Lạc Tú.
"Cậu có ý gì hả?" Giáo sư Park chế nhạo.
"Loại chuyện này muốn chứng minh thì phải đưa ra ví dụ thực tế, chẳng lẽ phải đưa ra lý luận suông viết trên giấy như ông sao?" Lạc Tú lắc đầu nói.
"Cậu ta nói gì thế?"
"Cậu ta muốn trực tiếp chứng minh ư?" Trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ kinh hãi.
Cái này, làm sao có thể chứ?
Nhưng Lạc Tú không ngừng pha chế hóa chất, trong vòng chưa đầy ba phút, anh đã pha chế ra một lọ thuốc màu đỏ.
Sau đó, Lạc Tú đi đến một chậu cây cảnh, đó là một cây trúc xanh.
Cây trúc xanh có màu xanh ngọc lục bảo, có cành lá xum xuê.
Lạc Tú cầm lọ thuốc màu đỏ lên, nhìn giáo sư Park, sau đó vừa cười khẩy vừa đổ lọ thuốc màu đỏ trong tay ra.
"Hy vọng ông đã nghĩ ra tư thế lăn ra ngoài."
Khi Lạc Tú đổ lọ thuốc đỏ vào, cây trúc xanh bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Cành lá màu xanh không ngừng co rút lại, cành cây cũng đang co rút lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, cây trúc xanh cuối cùng càng ngày càng nhỏ.
Toàn bộ giảng đường yên tĩnh lại, rất nhiều người xem một màn này đều há hốc mồm, lộ ra vẻ cực kỳ khó có thể tin.
Vì trúc xanh lại trở thành măng, chỉ còn một chồi non lộ ra ngoài đất, như thể nó mới được sinh ra.
"Cái này, cái này sao có thể chứ?"
"Tôi không bị hoa mắt đúng không?"
"Cái này, cái này tuyệt đối không thể nào!" Lúc này mọi người giống như gặp quỷ.
"Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Giáo sư Park chạy tới, cầm lấy cây cảnh ném xuống đất, một cây măng từ trong đất lăn ra.
"Phản khoa học, vi phạm thuyết tiến hóa và thuyết tế bào. Điều đó hoàn toàn không thể." Giáo sư Park lúc này có vẻ như phát điên.
Ông ta đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu sinh học và hóa học, ngay cả một người bình thường cũng không thể tin được cảnh tượng trước mặt mình.
"Không có gì là không thể, tôi chỉ có thể nói kiến thức của ông quá nông cạn thôi." Lạc Tú ở một bên cười lạnh nói.
Đương nhiên, Lạc Tú cũng không có dùng hóa chất để tạo ra cảnh tượng trước mắt, mà là tạm thời vận dụng Thái Hoàng Kinh để tạo cảnh tượng này.
Toàn bộ giảng đường đều im lặng, Lạc Tú không chỉ đặt câu hỏi về cái gọi là quyền y và phá vỡ lẽ thường, mà còn chứng minh điều đó bằng cách trực tiếp và rõ ràng này.
"Không thể nào."
"Đừng nói nhiều, lập tức xin lỗi!" Lạc Tú lạnh lùng nhắc nhở.
Giáo sư Park lâm vào thế khó, là một giáo sư đáng kính, thế mà lại phải xin lỗi một sinh viên ư?
Chuyện này mà lộ ra ngoài, ông ta làm sao còn mặt mũi để dạy học trò nữa chứ?
“Bạn học, hay là bỏ qua đi?” Cô gái nhỏ có chút áy náy.
“Ở nước ngoài, cô cũng xứng đáng được tôn trọng.” Lạc Tú nói rất rõ ràng, anh sẽ không buông tha.
Cuối cùng, giáo sư Park vẫn phải xin lỗi.
Sau khi xin lỗi xong, giáo sư Park cay đắng nhìn Lạc Tú, như thể ông ta muốn ăn thịt người, ông ta thề rằng mình sẽ chỉnh đốn tên sinh viên mới này, vừa đúng lúc chuông tan học vang lên.
Giáo sư Park lập tức rời đi mà không thèm cầm theo đống tài liệu.
“Chờ đã, tôi cho ông đi sao?” Lạc Tú ngăn cản giáo sư Park.
“Cậu đừng có quá đáng!” Giáo sư Park hung hăng nhìn Lạc Tú.
"Tôi quá đáng sao?"
“Nhưng chính ông nói, ông sẽ cút ra ngoài.” Khóe miệng Lạc Tú lướt qua một tia cười khẩy.
“Hôm nay nếu cậu nhất quyết làm như vậy, tôi đảm bảo môn nào cậu cũng không được điểm.” Giáo sư Park trực tiếp uy hiếp.
Dù sao bọn họ cũng tới đây du học, không ai không sợ hãi chuyện này, ngay cả một số sinh viên bản địa ở Triều Tiên cũng sợ hãi.
Giáo sư Park không tin Lạc Tú không sợ.
Thật không may, ông ta đã sai.
"Hiện tại tôi chỉ muốn xem tư thế cút ra ngoài của ông thôi!" Lạc Tú lạnh lùng nói.
Anh không đến để học, và việc anh có thể lấy được tín chỉ hay không thực sự không quan trọng với anh.
Cuối cùng, giữa một trận ồn ào, giáo sư Park đã thực sự lăn ra ngoài.
Còn cô gái kia thì ngượng ngùng cảm ơn Lạc Tú.
“Tôi có thể xin số điện thoại của cậu được không?” Cô gái nhỏ đỏ mặt hỏi.
“Tôi không mang điện thoại di động.” Lạc Tú lắc đầu, nhưng vừa mới nói xong lời này, điện thoại di động của Lạc Tú vang lên, là Tô Bửu Điền gọi đến.
Lạc Tú có chút ngượng ngùng cúp điện thoại rồi rời đi.
Sau khi Lạc Tú rời đi, trong giảng đường, ánh mắt của một nữ sinh đột nhiên sáng lên, nhìn về phía bóng lưng rời đi của Lạc Tú, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
Chỉ là cô gái này có dung mạo trung bình, cao 1,6 mét, đánh một lớp phấn dày, nhưng biểu cảm lại tràn đầy kiêu ngạo, nhìn vào có cảm giác vô cùng khó chịu.
Trên người cô ta còn mặc một số thương hiệu nổi tiếng quốc tế, vừa nhìn đã biết gia cảnh hết sức lẫy lừng.
Những sinh viên khác đều có ý thức và chủ động tránh mặt cô gái này, dường như không ai muốn, cũng không ai dám lại gần cô ta, bởi cô ta là đầu gấu của cả trường.
Tống Hiền Châu!
Cô con gái lớn nhà họ Tống cũng là cơn ác mộng của rất nhiều nam sinh trong trường này.
“Kiếm người mua hoa đi, tôi yêu anh ấy mất rồi.” Tống Hiền Châu có chút kích động nói với một nữ sinh khác bên cạnh.
Giọng nói của Tống Hiền Châu cũng không có che giấu điều gì, nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt rất nhiều người đều thay đổi, nhất thời có rất nhiều người nhìn về phía Lạc Tú, lộ ra vẻ thương hại và xem kịch vui.
Bởi vì chỉ cần Tống Hiền Châu nhìn trúng nam sinh nào, thì kết cục của nam sinh đó đều rất thảm.
Chưa bao giờ có ngoại lệ, dù sao nhà họ Tống ở Phù Sơn quá hùng mạnh, bám sát nhà họ Vinh, nếu nhà họ Vinh không còn thì nhà họ Tống xứng đáng là gia tộc số một ở Phù Sơn.
Điều này cũng khiến Tống Hiền Châu trở thành một cô gái cực kỳ kiêu ngạo và vô lương tâm.
Thứ cô ta muốn thì phải có được, không có được thì phá hủy!
Lạc Tú không biết, bởi vì biểu hiện cao ngạo của anh vừa rồi lại gây ra nhiều rắc rối.
Đúng lúc này, cuộc gọi của Tô Bửu Điền lại vang lên, sau khi Lạc Tú kết nối, Tô Bửu Điền lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu thập cẩm.
"Cậu Lạc, rốt cuộc thì khi nào cậu đến núi Thanh Thành thế?"
"Hiện tại cả nước đang đợi cậu đấy!"