Lạc Tú như đang tản bộ trong sân nhà, không nhanh không chậm bước lên bậc thang cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Phía sau lại có thêm mười người thành công leo tới đỉnh, về phần mấy người còn lại, thời điểm mặt trời xuống núi, họ trực tiếp hóa thành bột mịn, không có lấy một cơ hội để phản kháng.
Sau khi mười người kia lên tới đỉnh, dù là nam hay nữ cũng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, không muốn đứng lên nữa.
“Chỉ tiêu chỉ có mười người!” Trưởng lão Vương phụ trách kiểm tra đầu vào bỗng mở miệng nói.
Vừa dứt lời, mặt mày mọi người lập tức biến sắc, mặc dù đều là ma mới, nhưng họ tuyệt đối không phải rau cải.
Chỉ tiêu chỉ có mười người?
Tính đến thời điểm hiện tại, bọn họ tổng côhng có mười một người, tức là có một người sẽ bị đào thải, mà kết cục của kẻ bị đào thải chỉ có một.
Chết!
Hiển nhiên trong số họ có một người chắc chắn phải chết, điều này khiến ai nấy đều cảm thấy lo sợ bất an.
“Yên tâm đi, lão phu sẽ bày cho các cậu một biện pháp công bằng, đó là các cậu sẽ tự quyết định người bị đào thải là ai.” Trưởng lão Vương rung rung hàng lông mi trắng xóa, vuốt vuốt bộ râu dài, vừa nói, trên mặt vừa hiện lên nụ cười đầy ác ý.
Tự bọn họ quyết định?
Trong lúc mọi người còn đang thấy khó hiểu, vị trưởng lão Vương phụ trách kiểm tra đầu vào chợt phất nhẹ ống tay áo, trước mắt mọi người lập tức xuất hiện một tờ giấy và một cây bút.
“Các cậu tự bỏ phiếu quyết định, người bị loại sẽ… chết!” Trưởng lão Vương nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đen như mực, hệt như ác ma trồi lên từ địa ngục.
“Chúng ta sẽ ban chết cho người có số phiếu nhiều nhất, nghĩ kỹ rồi hãy bỏ phiếu, bây giờ, bắt đầu đi!” Trưởng lão Vương vung tay áo, xoay người sang chỗ khác.
Lần này tất cả mọi người đều thấy lúng túng, biết bỏ phiếu cho ai đây? Với lại chính mình cũng rất dễ bị người khác bỏ phiếu cho.
Người đầu tiên động bút chính là Trương Nhiễm Nhiễm, sau một hồi do dự, cô ta lén lút liếc mắt nhìn Lạc Tú.
Cuối cùng vẽ dáng vẻ của Lạc Tú lên giấy.
Sau đó còn nháy mắt ra hiệu với mấy người bên cạnh, liên tục liếc mắt nhìn về phía Lạc Tú.
Hiển nhiên ý của cô ta là muốn bỏ phiếu cho Lạc Tú.
Mấy người khác lập tức hiểu ý, cuối cùng đều bỏ phiếu cho Lạc Tú hết.
Dù sao dọc đường đi, bọn họ luôn nhìn Lạc Tú không vừa mắt.
Dứt khoát vẽ mặt của Lạc Tú vào giấy cho rồi.
Lý Phương còn đang do dự thì bị tên mập kế bên lôi kéo, bảo cô ta bỏ phiếu cho Lạc Tú.
Lúc đầu Lý Phương ngây người một lát, dù sao vừa nãy Lạc Tú đã giúp cô ta một phen. Nhưng tên mập lại trừng mắt nhìn cô ta, cô ta lập tức hiểu ra, bây giờ là thời khắc quyết định sống chết, nếu viết tên Lạc Tú, tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn nhiều.
Bởi vì dọc đường đi, mọi người đều cảm thấy bất mãn với Lạc Tú, nên chắc chắn xác suất Lạc Tú bị loại là lớn nhất.
Với lại cũng không ai dám bảo đảm, cuối cùng sẽ không có người nào bỏ phiếu cho mình.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Lý Phương cắn răng, cuối cùng vẽ Lạc Tú vào giấy.
Không một ai biết người khác bỏ phiếu cho ai, chỉ có thể thấy của mình.
Cuối cùng trưởng lão Vương lại phất nhẹ ống tay áo, thu hết giấy về.
Sau khi nhìn qua một lượt, ông ta tức khắc nở nụ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Lạc Tú.
“Thú vị, rất thú vị.”
“Nhóm mười một người, vậy mà cậu thu được mười phiếu!” Trên mặt trưởng lão Vương lộ ra nụ cười hứng thú.
Còn Lạc Tú lại đưa mắt nhìn những người khác, đặc biệt là Lý Phương và tên mập.
Về phần Lý Phương, sau khi nghe thấy câu nói đó, mặt mày lập tức biến sắc, cô ta không ngờ trưởng lão Vương sẽ nói toẹt ra như vậy.
Điều này đồng nghĩa với việc nói cho Lạc Tú biết rằng cô ta cũng bỏ phiếu cho Lạc Tú.
“Những người khác bỏ phiếu cho tôi, tôi cũng không thấy lạ, nhưng tôi không ngờ, cô cũng sẽ bỏ phiếu cho tôi đấy.” Ánh mắt Lạc Tú thong thả lướt qua, tuy rất bình tĩnh, nhưng cũng khó mà giấu nổi sát ý trong lòng.
Lý Phương lập tức hoảng loạn cả lên, không dám đối diện với Lạc Tú, chỉ biết cúi đầu.
“Nhân tính đúng là thú vị, tôi giúp cô, cô trái lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết.” Lạc Tú khẽ nhếch môi, để lộ nụ cười sâu xa.
“Tôi… tôi… đây là cục diện bạn sống tôi chết, tôi chỉ muốn sống sót thôi.” Lý Phương ấp úng trả lời.
“Chuyện này tương đương với bản án tử hình dành cho cô!” Lạc Tú lắc đầu thở dài nói.
“Sư thúc, để con tự tay đặt dấu chấm hết cho cậu ta!” Một giọng nói bỗng cất lên, ngay sau đó, Thẩm Tuấn Phong nghênh ngang xuất hiện.
“Ha ha, em trai Tiểu Tú à, mày đã làm gì mà khiến nhiều người ghi hận quá vậy?” Thẩm Tuấn Phong nhìn về phía Lạc Tú, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh và sát ý nồng nặc.
“Quan trọng lắm sao?” Lạc Tú nhìn Thẩm Tuấn Phong, chẳng cảm thấy có gì phải ngạc nhiên cả.
“Dù sao, tất cả bọn họ đều phải chết. “
“Ha ha, e là mày vẫn còn đang nằm mơ. Họ sẽ không chết, người chết chính là mày đấy.” Thẩm Tuấn Phong bước từ xa lại gần, nhìn về phía Lạc Tú bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tao nói rồi, đêm nay tao phải giết mày!” Thẩm Tuấn Phong chẳng hề lo lắng chút nào.
Ở trong trò chơi, anh ta là một người chơi cao cấp, năng lực mà anh ta sở hữu không còn giống ngày thường nữa.
Cấp bậc càng cao, thực lực tất nhiên sẽ càng mạnh.
Ví dụ như trong hiện thực, bạn chỉ là một kẻ tầm thường trói gà không chặt, nhưng chỉ cần trong trò chơi bạn là một người chơi cao cấp, vậy bạn sẽ có sức mạnh nâng xe buýt bằng một tay, thậm chí còn có thể học được vài pháp thuật hoặc là thần thông gì đó.
Hơn nữa trong trò chơi này, chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt, nếu bạn chỉ là một ma mới, bất kể có làm gì cũng chỉ có thể bị người chơi cao cấp hành hạ đến chết.
Bởi vì đây cũng chỉ là trò chơi khủng bố, không phải đời thật, không có nhiều luật lệ. Ở đây, chỉ cần bạn muốn, bạn hoàn toàn có thể giết người.
Chỉ cần bạn có thực lực, vậy bạn có thể giết người!
Đối phó ma mới như Lạc Tú, với người chơi cao cấp như Thẩm Tuấn Phong mà nói, cũng chỉ là một cái tát mà thôi.
Nếu giết Lạc Tú ở đây, Lạc Tú trong hiện thực cũng chỉ còn đường chết.
“Anh tự tin tới vậy sao?” Lạc Tú hỏi một câu.
Anh thấy thực lực ở đây của Thẩm Tuấn Phong cũng xem như chỉ mới nhập đạo thôi.
“Ha ha, mày chỉ là một ma mới, còn lâu lắm mới biết được người chơi cao cấp là thế nào.” Nói tới đây, Thẩm Tuấn Phong cố ý chỉ tay về phía đám ma mới.
“Ông, qua đây, tôi sẽ cho ông một cơ hội.” Thẩm Tuấn Phong vênh mặt hất hàm mở miệng, hệt như mình là một thượng cổ đại năng vậy.
Người bị Thẩm Tuấn Phong chỉ mặt là một gã đàn ông trung niên gầy gò, vừa thấy dáng vẻ này của Thẩm Tuấn Phong, ông ta lập tức kích động hẳn lên, hấp ta hấp tấp chạy tới.
Chỉ là vừa bước tới trước mặt Thẩm Tuấn Phong, Thẩm Tuấn Phong bất chợt nở nụ cười khinh bỉ, giơ tay quất cho ông ta một cái tát, đánh thẳng vào người tên kia.
“Ầm!”
Gã đó trực tiếp bị Thẩm Tuấn Phong làm cho nổ tung, máu thịt lấp lánh và nội tạng xanh xanh đỏ đỏ rơi lả tả đầy đất.
“Nhìn đi, giết người cũng chỉ đơn giản như thế thôi!” Mặt Thẩm Tuấn Phong không hề đổi sắc, nhưng trên mặt những người còn sống lại lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên và hoảng hốt.
Còn đám người Trương Nhiễm Nhiễm và Lý Phương khi quay sang nhìn Lạc Tú, ai nấy đều trưng ra dáng vẻ có chút hả hê.
Rốt cuộc, Thẩm Tuấn Phong cũng đã bộc lộ năng lực vượt bậc cũng như thủ đoạn giết người tàn bạo, hơn nữa hình như giữa Lạc Tú và đối phương còn có xích mích, vậy hôm nay Lạc Tú cầm chắc cái chết rồi!