Nhà của Lý Giai Di ở trong tiểu khu khá cao cấp ở Yên Kinh, ba của Lý Giai Di cũng là cán bộ khu khá thành đạt.
Trên thực tế, ông ta đã là người rất có năng lực mới có thể trở thành cán bộ khu ở Yên Kinh.
Nhưng rõ ràng ba của Lý Giai Di vẫn chưa thỏa mãn về điều này, mà luôn muốn tìm cơ hội để thăng cấp.
Vì thế ba của Lý Giai Di luôn cực kỳ ủng hộ việc con gái mình làm gái hồng lâu ở Yên Kinh.
Dù gì cũng có thể nhờ vả mối quan hệ của Lý Giai Di để leo lên cành cao, nên ba của Lý Giai Di luôn ôm ấp kỳ vọng cao với con gái của mình.
Sau khi bước vào, Lý Anh Anh rất nhiệt tình, còn ba của Lý Giai Di thì đeo mắt kính, luôn ngồi bên cạnh cầm tách trà xem TV, rõ ràng thái độ hơi lạnh nhạt.
Nếu là lúc trước, ông ta sẽ không làm như vậy, dù gì Thẩm Nguyệt Lan cũng được mệnh danh là bà hoàng thương nghiệp, cũng có chút thực lực.
Nhưng bây giờ thì sao?
Thật ra sáng nay ông ta đã tranh cãi đôi câu với Lý Anh Anh, Lý Anh Anh muốn để cho Lạc Tú và Lý Giai Di tới gần nhau hơn, nếu bọn trẻ có tình cảm với nhau thì sẽ tác hợp cho hai đứa.
Nhưng rõ ràng ba của Lý Giai Di không đồng ý, dù gì bây giờ Thẩm Nguyệt Lan cũng là người trắng tay, hơn nữa quan hệ giữa bà và nhà họ Thẩm vẫn luôn cứng nhắc, vì thế bọn họ vốn không nên đến gần Thẩm Nguyệt Lan để khỏi đắc tội với nhà họ Thẩm.
Huống chi bây giờ bà ta còn muốn tác hợp cho hai đứa?
Cơm nước đã sớm chuẩn bị xong, ba của Lý Giai Di tên là Lý Đống Lương.
Đúng lúc này, Lý Đống Lương lên tiếng hỏi.
“Tiểu Tú à, tôi nghe nói nhiều năm qua cậu luôn sinh sống ở huyện Thông Châu, nhưng tôi cảm thấy bên đó vẫn còn rất nhiều nhân tài. Cậu đã tốt nghiệp trường đại học nào?”
“Tôi chỉ tốt nghiệp trường đại học rất bình thường thôi.” Lạc Tú gật đầu đáp.
Rõ ràng câu trả lời này đã khiến Lý Đống Lương hơi bất mãn.
Nếu chỉ là trường đại học bình thường, ngay cả bằng cấp khá hơn một tý cũng không có, thật đáng lo ngại cho sự phát triển trong tương lai của anh.
“Đúng rồi, Tiểu Tú, cậu làm việc ở đâu?” Lý Đống Lương hỏi tiếp.
“Công việc ư? Tôi đã đổi đi đổi lại mấy lần rồi.” Quả thật Lạc Tú không nói bừa, anh đã thay đổi nghề nghề nghiệp mấy lần rồi.
Điều này đã khiến Lý Đống Lương lại cau mày, tiếp tục dò hỏi Lạc Tú có kinh doanh hay không, nhưng lại nhận được câu trả lời y như vậy.
“Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ mà ăn.” Lý Đống Lương cầm tách trà lên nói, rồi đi vào thư phòng.
“Đúng rồi, Giai Di, con tới đây một lát, ba có chuyện muốn nói với con.” Lý Đống Lương bỗng nói.
Mặc dù Lý Anh Anh cảm thấy chuyện này không được lễ phép, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Lý Giai Di hơi nghi ngờ đi vào thư phòng cùng Lý Đống Lương.
Sau khi đóng cửa thư phòng, Lý Đống Lương liền ngồi xuống chiếc ghế mây gỗ, rồi mới lên tiếng.
“Giai Di, sau này con hãy giữ khoảng cách với con của dì Nguyệt Lan đi.”
“Lúc nãy con cũng nghe thấy rồi đấy, bàn về học vấn hay năng lực hiện tại, tương lai cũng không có tiền đồ gì to tác.” Lý Đống Lương căn dặn.
“Ba, con biết rồi, nhưng mẹ con thì sao ạ?” Tất nhiên Lý Giai Di hiểu ý của Lý Đống Lương.
“Mẹ của con ư?”
“Ba sẽ đi nói với mẹ con lần nữa, người như vậy không thể làm con rể nhà họ Lý của ba.” Lý Đống Lương kiêu ngạo nói.
“Được rồi, con hãy nhớ kỹ lời căn dặn của ba, con mau đi ăn cơm đi!”
“Ba không ăn nữa ạ?” Lý Giai Di hỏi.
“Ba ư?”
“Thân phận của ba như thế này mà phải ăn cơm cùng đám người đó ư?” Lý Đống Lương cười gằn.
“Ba của con vẫn chưa đến nỗi rơi xuống mức đó đâu.” Lý Đống Lương lắc đầu nói, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo.
Lý Giai Di vừa bước ra ngoài, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lý Giai Di tiện thể đi ra mở cửa, đúng lúc nhìn thấy một thanh niên đang đứng ở cửa.
Mặc dù ngoại hình của thanh niên bình thường, nhưng khắp người đều là hàng hiệu, ăn mặc cực kỳ tinh tế, tràn đầy khí chất quý tộc mạnh mẽ.
“Giai Di, anh nghe nói dì Nguyệt Lan đã được xuất viện, nên tới đây thăm.” Thẩm Tuấn Đào nói.
“Là Tiểu Đào đúng không?” Thẩm Nguyệt Lan bỗng xoay người lại hỏi.
“Là cháu đây ạ!” Thẩm Tuấn Đào tự nhiên bước vào.
Anh ta là con trai của anh năm Thẩm Nguyệt Lan, chỉ số IQ cực kỳ cao, thậm chí lúc du học ở Đại học Oxford, còn được coi là tiểu thiên tài.
Hơn nữa đặc biệt nhất là trình độ cờ vây của anh ta, có thể nói là tuyển thủ đứng top năm trong các kỳ thi quốc tế, trình độ chuyên môn là chín đẳng.
Nghe nói rất nhiều người đều gọi anh ta là tiểu thần dự toán chính xác.
Nghe nói bây giờ anh ta đã được đặc cách vào một công ty đa quốc gia, đang nghiên cứu một công trình khoa học kỹ thuật nào đó, có thể xem là một vị trên tiến sĩ. Hơn nữa hằng năm, lãnh đạo công ty đó đều chia bảy tám nghìn vạn tiền hoa hồng cho anh ta.
Sau màn giới thiệu hơi khách sáo lẫn nhau, Thẩm Tuấn Đào nói.
“Tiểu Tú, sau này có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi, tôi cũng có chút giao thiệp trong giới Yên Kinh này.”
Mặc dù nói như thế, nhưng hôm nay Thẩm Tuấn Đào lại tới gài bẫy Lạc Tú.
Trong mắt anh ta, anh ta chỉ tùy ý dùng chút thủ đoạn cũng có thể chơi chết thanh niên tới từ huyện lị này.
Lạc Tú gật đầu, nhưng Thẩm Tuấn Đào cứ nhất quyết đòi kết bạn wechat với Lạc Tú, vì bị vướng mặt mũi của Thẩm Nguyệt Lan, nên Lạc Tú chỉ có thể đồng ý.
Trong suốt quá trình, Thẩm Tuấn Đào luôn mang vẻ mặt tươi cười, rõ ràng anh ta là người rất mưu mô.
Nhưng trong mắt anh ta, Lạc Tú là kiểu người cực kỳ đần độn, hình như rất chất phác.
Ăn cơm xong, mọi người lại trò chuyện dăm ba câu, Lý Giai Di gọi Lạc Tú ra ngoài ban công để nói chuyện.
Rõ ràng Thẩm Nguyệt Lan đã hiểu lầm, trong lòng còn hơi vui vẻ.
“Tốt nhất là anh nên cẩn thận với Thẩm Tuấn Đào.” Lý Giai Di nhắc nhở.
“Sao thế?”
“Đừng nhìn vẻ mặt luôn tươi cười của anh ta đối với mọi người, nhưng thực chất anh ta là người khẩu phật tâm xà, ngụy quân tử, ăn tươi nuốt sống người khác.” Lý Giai Di giải thích.
“Cô biết anh ta đã làm những gì à?” Lạc Tú lại hỏi.
“Trước đây có một bạn học từng đắc tội với anh ta, thế là anh ta đã lừa bán người đó sang châu Phi, hơn nữa từ đầu đến cuối người bạn kia luôn cảm kích anh ta.”
“Ngay cả sau khi người bạn kia bị bán sang châu Phi, vẫn luôn xem anh ta là ân nhân cứu mạng.”
“Bàn về thủ đoạn, người đã lăn lộn trong giới chính trị mấy chục năm như ba của tôi cũng không thể không chịu thua trước anh ta. Nếu không phải năm đó khi còn đi học, anh ta đã dùng độc dược mãn tính hạ độc người khác, gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn, khiến anh ta không thể tham gia vào chính trị, thì e rằng bây giờ ít nhất anh ta cũng là cấp phó rồi.”
Rõ ràng Lý Giai Di đánh giá cực kỳ cao về Thẩm Tuấn Đào.
“Hôm nay anh ta đến gặp anh, chắc chắn không chỉ đơn giản là để gặp anh, mà phải có mục đích gì đó.”
“Lạc Tú, anh hãy nghe lời khuyên của tôi, quay về nơi mà anh đã tới đây đi.”
“Anh biết tại sao không? Chắc chắn ba đời nhà họ Thẩm sẽ không để anh ở lại Yên Kinh, nên tôi nhắc anh lần cuối cùng, bọn họ không phải là người bình thường như chúng ta vẫn gọi, mà giới đó, thậm chí còn vượt trên cả quốc gia, ở nước ngoài cũng có.” Dứt lời, Lý Giai Di liền nhìn Lạc Tú.
Cô ta đang đợi câu trả lời của Lạc Tú.
Dù gì hôm nay Thẩm Tuấn Đào cũng đến đây rồi, điều đó chứng tỏ ba đời nhà họ Thẩm đã chuẩn bị xuống tay với Lạc Tú rồi. Bất kỳ ai trong bọn họ cũng có thể khiến Lạc Tú gặp bất lợi, thậm chí là mất mạng, huống chi là một đám người.