Cút đi?
Lúc này Chung Thánh Kiệt có thể rời đi sao?
Không thể nào!
Mà liệu Hạ Hân Hân có để anh ta đi không?
Cũng không thể nào!
Đây là một chuyện đã rõ rành rành rồi, hoặc rằng nó là một chuyện mà mọi người đều rõ trong lòng.
Đó là lý do tại sao Chung Thánh Kiệt mới có thể không kiêng nể gì như vậy.
Nhưng bây giờ Lạc Tú thế mà lại muốn anh ta cút đi?
Cho đến bây giờ Hạ Hân Hân và Chung Thánh Kiệt, hoặc những người khác, mới có phản ứng.
Lạc Tú hoàn toàn không quan tâm chút nào. Không phải anh muốn làm lớn chuyện lên sao?
Được rồi, vậy tôi trực tiếp cho anh biến khỏi đây, dù sao công ty cũng không phải của tôi, tôi không phải chịu trách nhiệm về bất cứ vấn đề gì.
Đây là trực tiếp tìm cớ đuổi người đấy. Ai lại muốn vẽ vời lằng nhằng rồi xin lỗi gì với anh chứ?
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi trực tiếp của Lạc Tú khiến Chung Thánh Kiệt và Hạ Hân Hân bẽ mặt.
“Khụ, anh Lạc, anh nói quá lời rồi.” Hạ Hân Hân đang giúp Chung Thánh Kiệt tìm một bậc thang.
Bởi vì nếu Chung Thánh Kiệt nói thêm vài câu nữa, có lẽ Chung Thánh Kiệt sẽ thực sự phải cút đi.
“Nói quá lời ư?”
“Tôi hỏi cô một chút, cho dù có đi đàm phán thật thì hợp đồng đó nhất định có thể đàm phán thành công được à?”
“Hơn nữa bộ phận nào ở đây không vất vả, chỉ có bộ phận tiêu thụ của anh cảm thấy vất vả thôi sao?”
Lời này của Lạc Tú khiến Chung Thánh Kiệt thực sự không dám trả lời.
Hạ Hân Hân cũng bị chặn họng không nói nên lời.
Lời này được thốt ra đã khiến các bộ phận khác cảm thấy khó chịu.
“Trưởng bộ phận Chung, anh nhanh chóng nói lời xin lỗi với anh Lạc đi. Chuyện này xác thật là các anh làm không đúng.” Có những người khác khuyên nhủ, kỳ thật, đây cũng là để một bậc thang cho Chung Thánh Kiệt đi xuống.
Nếu không, Chung Thánh Kiệt sẽ thực sự bị đuổi đi.
“Nói lời xin lỗi với anh Lạc đi.” Hạ Hân Hân cũng ho khan một tiếng, nhưng trong lòng đã hận chết Lạc Tú rồi.
Quả thực, Lạc Tú thực sự không quan tâm, đuổi thì cứ đuổi thôi.
Nhưng Hạ Hân Hân lại không thể không để ý.
“Tôi xin lỗi, anh Lạc, là lỗi của tôi.” Chung Thánh Kiệt nắm chặt tay. Anh ta sẽ không rời đi, càng không thể bị đuổi đi.
Dù sao thì mục đích của anh ta là đuổi Lạc Tú đi, sau đó thành công trèo lên cao, nhưng bây giờ suýt chút nữa bản thân đã bị đuổi đi.
Vì vậy, chỉ có thể xin lỗi Lạc Tú.
Những thay đổi trước sau này khiến hầu hết mọi người không kịp phản ứng.
Lúc đầu còn muốn Lạc Tú xin lỗi anh ta, nhưng trong nháy mắt, Chung Thánh Kiệt đã trở thành người xin lỗi Lạc Tú.
Biến hóa quá nhanh.
Nó khiến rất nhiều người đang chờ xem trò đùa của Lạc Tú đột nhiên cảm thấy hơi mù mờ.
Chung Thánh Kiệt lúc này mới ngồi xuống, hai tay nắm chặt lại đến nỗi vang lên tiếng khớp xương kêu.
“Được rồi, chuyện này kết thúc, cũng không cần truy cứu trách nhiệm gì nữa. Chúng ta vẫn nên nói cách giải quyết như thế nào chứ nhỉ?” Hạ Hân Hân lại nhìn về phía Lạc Tú.
Cô ta vẫn không chịu buông tha, vẫn muốn làm cho Lạc Tú khó xử.
“Anh Lạc, hay là anh cho mọi người một ý kiến đi?” Hạ Hân Hân chuẩn bị ra chiêu với Lạc Tú.
“Hẹn đàm phán lại.” Lạc Tú cũng biết đây là một cái bẫy, nhưng kỳ thật anh không quan tâm cho lắm.
“Được, vậy đi, phiền trưởng bộ phận Chung liên hệ lại một chút, hẹn người ta thêm một lần nữa. Lần này tôi sẽ đưa anh Lạc đích thân đến đàm phán.”
Kỳ thật, bản thân hợp đồng này cũng không dễ thương lượng, bởi vì cho dù bên kia chỉ là một công ty nhỏ, nhưng bên kia lại là công ty con của một nhà phú hào ở Hải Đông.
Thậm chí là công ty con của một trong bốn nhà phú hào chân chính đó.
Bản thân một công ty như vậy đã có sự tin tưởng và ủng hộ nhất định.
Nếu đàm phán thêm một lần nữa, đối phương không nhất thiết sẽ đồng ý. Vả lại điều kiện của đối phương có thể không chỉ đơn giản như ban đầu.
Quan trọng nhất, nghe nói người phụ trách bên kia là một người rất khó tính.
“Anh Lạc, lần này có thể phải dựa hết vào anh rồi.” Chung Thánh Kiệt chế nhạo.
“Có anh Lạc ra ngựa thì chắc chắn thắng ngay từ trận đầu.” Những lời này của Hạ Hân Hân đã chặn đứng đường rút lui của Lạc Tú.
“Được, vậy để mọi người rửa mắt mong chờ đi.” Có người cười nói.
Nhưng tất cả đều đang chờ xem trò đùa của Lạc Tú.
Đây là điều tối kỵ trong đàm phán hợp đồng, nếu đã làm mất lòng người khác trên bàn đàm phán thì sao có thể dễ dàng như vậy được nữa?
Tuy nhiên, Hạ Hân Hân mặc dù rất tức giận với Lạc Tú, nhưng cô ta cũng thực sự hy vọng có thể thương lượng thành công hợp đồng này, dù gì thì công ty cũng là của cô ta, hơn nữa hợp đồng này rất quan trọng.
Chỉ là hợp tác bước đầu giữa hai bên, nếu hợp tác diễn ra tốt đẹp, một thị trường mới có thể sẽ mở ra, vượt qua thời điểm khó khăn này của nhà họ Hạ.
Nhưng Chung Thánh Kiệt lại hy vọng rằng hợp đồng lần này không thể thương lượng thành công, sau đó nhân cơ hội đuổi Lạc Tú đi.
Chỉ là người vẫn phải do anh ta hẹn, nếu không trách nhiệm này sẽ lại là của anh ta.
Chẳng mấy chốc đã hẹn xong thời gian, vào ngay sau khi tan sở tối nay.
Nơi để bàn hợp đồng là trong một quán karaoke sang trọng ở Hải Đông.
Lần này cả Lạc Tú và Hạ Hân Hân đều đến, tất nhiên Chung Thánh Kiệt cũng đến, còn mang theo một nữ trợ lý.
Vào quán karaoke đặt trước mấy chai rượu ngoại cao cấp, tất cả đều là mấy vạn tệ một chai, sau đó lại chọn vài “công chúa”.
Chung Thánh Kiệt đưa trước cho các “công chúa” mỗi người một ngàn tệ tiền boa, sau đó mở miệng dặn dò bên tai vài câu.
Đợi khoảng nửa giờ, cuối cùng người bên kia cũng đến.
Đẩy cửa bước vào, đối phương là một người đàn ông hói đầu, béo tròn trạc bốn mươi tuổi, tay xách cặp, trên mặt đeo cặp kính gọng vàng, đôi mắt hơi hí.
“Tiểu Chung.” Đối phương dẫn đầu chào hỏi trước.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là chủ tịch Hạ của chúng tôi.” Chung Thánh Kiệt mở miệng giới thiệu, nhưng lại cố ý không giới thiệu Lạc Tú.
Mà Lạc Tú cũng không đứng dậy, tự mình hút một điếu thuốc, nhưng một vài người ở ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của Lạc Tú.
“Chủ tịch Hạ?” Đối phương duỗi tay ra, đôi mắt lại không ngừng chu du trên người Hạ Hân Hân.
Giờ phút này Hạ Hân Hân không mặc đồ công sở mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường và rộng rãi, nhưng dù vậy cũng khó có thể che giấu thân hình nóng bỏng đến cực điểm của Hạ Hân Hân.
“Xin chào, tổng giám đốc Trương.” Hạ Hân Hân cũng đưa tay ra, nhưng sau khi đối phương nắm tay Hạ Hân Hân thì lại chậm chạp không muốn buông ra.
“Quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha.” Một bàn tay khác của đối phương cũng đặt lên mu bàn tay Hạ Hân Hân rồi từ từ ma sát.
Lúc này, Chung Thánh Kiệt đã nháy mắt với hai “công chúa”, ngay lập tức hai “công chúa” một trái một phải ôm lấy cánh tay của tổng giám đốc Trương, kéo tổng giám đốc Trương sang một bên.
Tiếp đó, tổng giám đốc Trương liên tục chấm mút trên người “công chúa” bằng cả hai tay, trong khi nói chuyện với Hạ Hân Hân bằng những lời lẽ lịch sự vô thưởng vô phạt.
Lạc Tú nhàm chán ngồi ở một bên, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Chung Thánh Kiệt và Hạ Hân Hân hết lần này đến lần khác nhìn Lạc Tú với ánh mắt khinh thường, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Sau khi uống cạn ly rượu đỏ, cho đến khi uống cũng đã kha khá rồi, hai bên mới bắt đầu bàn chuyện làm ăn.
“Chủ tịch Hạ, tuy cô còn trẻ nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau.”
“Về phần hợp tác, lần sau có cơ hội sẽ nói tới.” Đối phương không hề buông tha.
Vả lại, bởi vì xuất thân, ngay cả khi đối mặt với Hạ Hân Hân, đối phương cũng lộ ra khí thế bức người, thậm chí hoàn toàn không đặt Hạ Hân Hân vào mắt.
Tổng giám đốc Trương nói xong câu đó liền đẩy hai “công chúa” bên cạnh ra và ngồi xuống bên cạnh Hạ Hân Hân.
Hạ Hân Hân muốn trốn, nhưng đối phương đã tiến gần hơn một chút.
“Tổng giám đốc Trương, chúng ta vẫn nên nói chuyện công việc đi.” Thực ra tửu lượng Hạ Hân Hân vẫn còn được, cũng không dễ say như vậy. Nhưng giờ phút này, cô ta luôn cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, cơ thể như mềm nhũn, không có chút sức lực nào.