Chương 465: Tôi muốn 100%
Anh vời vừa dứt, ông nội Hoắc đã lập tức nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, mẹ Hoắc kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Hoắc Tùng Quân, con, con đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”
Bạch Hoài An cũng nắm lấy tay Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, không nghiêm trọng như vậy đâu, anh đừng căng thẳng
Cô là người thân thiết nhất với Hoắc Tùng Quân, cũng có thể nhận ra cảm xúc của anh nhanh nhất.
Lúc này, Hoắc Tùng Quân căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, ngón tay đang kéo lấy cô cũng khẽ run rẩy.
Lúc mới biết cô mang thai, Bạch Hoài An thật sự nhìn có thể thấy rõ niềm vui sướng của Hoắc Tùng Quân, cô biết anh rất thích đứa trẻ này, rất mong chờ sự xuất hiện của đứa trẻ này.
Chắc chắn phải cố gắng lắm, anh mới có thể nói rằng anh không muốn đứa con này.
Bạch Hoài An biết rằng anh chỉ quan tâm đến mình, thế nhưng...
Cô đưa một tay xuống sờ vào bụng mình, mặc dù chưa ở với đứa trẻ này được bao lâu, bụng cô thậm chí cũng chưa hề nhô lên.
Đến bây giờ, cô vẫn luôn có một cảm giác không chân thật, giống như mình không hề có thai, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được cô yêu thích đứa trẻ này.
Đứa trẻ này là kết tinh của tình yêu giữa cô và Hoắc Tùng Quân, cô rất muốn được sinh nó ra một cách an toàn, muốn nghe nó gọi cô là “mẹ”, gọi Hoắc Tùng Quân là “bổ”.
Có nằm mơ cũng muốn.
Nếu vì như vậy mà phải bỏ đi đứa con, cô sẽ rất buồn, rất tiếc nuối.
Hoắc Tùng Quân không nói gì, nhưng vẫn cố chấp nhìn bác sĩ, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Bác sĩ cũng sợ hãi trước những gì anh vừa nói, anh ta không nghĩ rằng t lại coi trọng vợ mình đến mức ngay cả đứa con cũng không cần.
Điều này đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của anh ta, ánh mắt nhìn Hoắc Tùng Quân cũng có chút kính nể.
Trước đây, anh ta cũng từng chữa trị cho rất nhiều quý bà giàu có, khi gặp phải chuyện như thế này thì hầu như ai cũng chọn giữ đứa con lại, chẳng ai quan tâm đến sức khỏe của sản phụ.
Một số phụ nữ mang thai khác cũng vậy, họ coi trọng đứa con trong bụng hơn, bởi vì sinh. thêm con đồng nghĩa với việc có thêm một phần tài sản.
Tổng giám đốc Hoắc trông đáng tin cậy hơn nhiều so với đám nhà giàu đó, cũng có tinh thần trách nhiệm hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, tổng giám đốc Hoắc lại lo lắng hơi quả.
Bác sĩ mỉm cười trấn an: “Tổng giám đốc Hoắc đừng lo lắng quá, cũng không nghiêm trọng đến mức đó. Tôi vừa mới kiểm tra cho mợ chủ xong, nền tảng lúc trước thực sự rất kém. Nhưng chế độ ăn của mợ chủ trong những ngày gần đây đã thay đổi, tôi cũng vừa nhìn thấy phòng bếp đang hầm canh bổ, có phải mấy ngày nay đều uống không?”.
Mẹ Hoắc nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy, vì trước đó Hoài An...”
Bà bất giác định nói về chuyện của Lâm Bách Châu, nhưng lại nghĩ dù sao bác sĩ cũng là người ngoài cuộc, bèn vội sửa lời: “Trước đó Hoài An đã gặp phải chút sợ hãi, vậy nên tôi mới liên tục kêu người nấu canh cho nó, trưa nào cũng uống một bát”
“Những món canh bổ này là do tôi đã hỏi qua một bác sĩ Đông y, chúng có tác dụng bồi bổ khí huyết, không có bất kỳ thành phần nào có hại cho phụ nữ mang thai.”
Bác sĩ nghe xong bèn gật đầu: “Trước khi mợ chủ về nhà tôi cũng có hỏi đầu bếp rồi. Đúng như bà đã nói, những món canh bổ dưỡng đó rất tốt cho cơ thể phụ nữ mang thai. Sau này kết hợp thêm với thuốc của tôi để giữ ẩm, cơ thể cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, đặc biệt nhấn mạnh: “Điều tôi vừa nói với anh chỉ là trường hợp xấu nhất thôi, nếu chăm sóc tốt thì những chuyện đó có thể sẽ không xảy ra”
“Có thể?” Hoắc Tùng Quân bắt được từ này. Anh không muốn cái gì gọi là “có thể”, điều anh muốn là 100%.
Anh không muốn mất Hoài An một lần nữa, anh không muốn nhìn thấy Hoài An đau đớn trên giường bệnh, vì sinh ra đứa con của mình mà thậm chí đánh mất cả sinh mạng.
Đây không phải là thứ mà Hoắc Tùng Quân muốn thấy.
Bác sĩ cũng đến là đau đầu, anh ta chỉ muốn đảm bảo chắc chắn nên mới nói năng thận trọng, ai mà ngờ tổng giám đốc Hoắc lại tính toán như vậy.
Bị ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm, cuối cùng bác sĩ cũng nghiến răng nói: “Mợ chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cho dù anh ta có ở lại nhà họ Hoắc, ngày nào cũng kiểm tra cho mợ chủ một lần, thì chắc anh vẫn không tin. Với thực lực của nhà họ Hoắc và kinh nghiệm chữa bệnh của anh ta, chẳng lẽ không thể giữ được cả đứa lớn đứa nhỏ sao?
Vị bác sĩ này không phải là bác sĩ riêng của nhà họ Hoắc, mà là một bác sĩ phụ khoa có tiếng, chính ông nội Hoắc đã nhờ anh ta đến kiểm tra sức khỏe cho Bạch Hoài An.
Lúc anh ta đề nghị việc ở lại nhà họ Hoắc để có thể theo dõi sức khỏe của mợ chủ mọi lúc, mọi người trong nhà họ Hoắc đều nhất trí chào đón.
Đặc biệt là Hoắc Tùng Quân, lập tức cho người dọn dẹp một gian phòng, còn đặc biệt làm cho anh ta một phòng khám bệnh, còn s p xếp đủ các thiết bị y tế cùng rất nhiều loại thuốc.
Bác sĩ nhận thấy sự coi trọng của nhà họ Hoắc, nụ cười trên mặt cũng tăng lên, cũng như càng tận tâm điều trị cho Bạch Hoài An hơn.
Bạch Hoài An vừa ăn trưa xong đã bị mẹ Hoắc và ông nội đuổi về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay cô gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, dù thấy cô không sao đâu, nhưng Hoắc Tùng Quân cũng không vội đi đến công ty mà cùng cô trở lại phòng ngủ.
Vừa bước vào cửa, Hoắc Tùng Quân đã ôm chặt lấy cô, dụi má vào cổ cô rồi thở phào một hơi.
Mang theo một cảm giác vui mừng như vừa sống sót sau tai nạn. “Tùng Quân." Bạch Hoài An xoa xoa tóc của anh, nói với giọng dịu dàng.
Hoắc Tùng Quân ngừng lại một lúc rồi mới cọ sát vào cổ cô, giọng nói có chút rầu rĩ, mang theo cả áy náy: “Hoài An, thật xin lỗi, không ngờ chuyện năm đó lại để lại di chứng nghiêm trọng như vậy?
Bạch Hoài An dừng tay lại, nhìn anh đang thút thít như một con chó lớn, không kìm được ngón tay mà vò loạn mái tóc anh, khiến cho nó rối bù.
“Hoắc Tùng Quân, đừng tự trách mình. Muốn trách thì trách An Bích Hà, trách Lâm Kỳ kìa, dù sao anh cũng không đẩy em xuống sông”
Lâm Kỳ hiện đã chết, người duy nhất họ có thể báo thù là An Bích Hà, người đứng sau hậu trường của năm đó.
Hoắc Tùng Quân đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu khỏi cổ cô: “Đúng rồi, có lẽ An Bích Hà sắp ra tù rồi.”
Anh vừa dứt lời, trong mắt Bạch Hoài An đã lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hả? Không phải kết án hai năm sao? Giờ mới chưa được bao lâu, còn chưa đầy một năm mà”
“Cô ta đã cứu người trong tù, nghe nói có một đám cháy ở đó. Chính An Bích Hà đã cố gắng giải cứu một số tù nhân ra khỏi phòng giam. Sau khi cứu người thành công, trong tù cũng có biểu hiện tốt nên đã được giảm nhẹ hình phạt”.
Khi Hoắc Tùng Quân nói lời này, thanh âm cũng trầm xuống theo. Bạch Hoài An nhíu mày: “Lại là hỏa hoạn, lại là cứu người, An Bích Hà tốt bụng như vậy sao?”
Chưa nói đến thành kiến của Bạch Hoài An đối với An Bích Hà, ai quen biết An Bích Hà đều biết tính cách thật của cô ta, tham sống sợ chết, ích kỷ và độc ác.
Làm sao người này lại có thể bất chấp tính mạng của mình chỉ vì bạn tù được. “Em nói đúng, không ngờ An Bích Hà lại tốt bụng như vậy?
Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng, anh cảm thấy có lẽ An Bích Hà vì chuyện năm đó được nếm mùi ngon ngọt, nên lúc bị vạch trần thì lại giở trò cũ ra.
“Anh nghi ngờ vụ hỏa hoạn này có thể do cô ta tự biên tự diễn vì mục đích giảm án, từ đó được ra tù sớm”
Hoắc Tùng Quân nói lời này với vẻ vô cùng chắc chắn.
Bạch Hoài An cũng đồng tình với ý kiến của anh, cô hít một hơi: “Vụ hỏa hoạn đó chắc không phải cô ta đốt đấy chứ?”
Nếu đúng như vậy, An Bích Hà này quả đúng là độc ác, phải biết rằng, nếu không cẩn thận, cô ta thậm chí cũng có thể bị vùi trong biển lửa.
Người phụ nữ này có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy, nếu như ra tù, nghĩ đến thù hận trước kia, có lẽ sẽ càng điên cuồng trả thù cô hơn.
Bạch Hoài An cau mày, có chút lo lắng.
Hoắc Tùng Quân liếc cô một cái, xoa xoa mái tóc dài của cô: “Cho nên, trước khi An Bích Hà hoàn toàn khuất phục, em cố gắng đừng đi ra ngoài, nhân cơ hội bồi dưỡng thân thể cho tốt?
Bạch Hoài An chợt ngừng lại, mím môi rồi dè dặt nhìn anh: “Vậy còn phòng làm việc của em thì sao?”
Chuyện cô mang thai quả tình cờ, đúng vào thời điểm mấu chốt này, phòng làm việc đã gần sửa sang xong.
Nhờ chuyện tuần lễ thời trang lúc trước, sức nóng của cô còn chưa hết hắn, đang trong thời gian tốt đẹp này thì lại xảy ra chuyện mang thai, đúng là làm người ta thất vọng.
Bạch Hoài An không thể không tự hỏi liệu vận may của mình có phải hơi kém hay không.
Hoắc Tùng Quân nhìn cô, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn: “Đã là lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến chuyện này? Anh để em thiểu ăn thiếu uống hay gì?”
Anh đưa thẻ phụ của mình cho Bạch Hoài An, trước khi đính hôn, anh đã để tất cả tài sản và xe hơi của mình dưới danh nghĩa của Bạch Hoài An.
Có thể nói, hầu hết phụ nữ ở thành phố này không ai giàu bằng Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An phòng máy không phục nói: “Đây là tiền của anh, phòng làm việc là sự nghiệp và ước mơ của em”
Hoắc Tùng Quân bất lực bóp má cô, thấy da cô bị anh bóp đỏ, lại đau lòng buông ra, thay vào đó là xoa xoa dái tai.
“Được rồi, anh biết rồi. Hoài An, em đã quên rằng phòng làm việc không phải chỉ có một mình em, còn cả mẹ của chúng ta nữa mà”.
Bạch Hoài An sững sờ một lúc, nghi ngờ nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân cười thần bí: “Đừng tưởng rằng bà ấy chỉ biết mặc quần áo đẹp, đi tụ họp, đi mua sắm với mấy bà cô khác, mẹ cũng rất tài giỏi đấy”