Chương 455: Thật là kỳ lạ
Sau khi Ngô Thành Nam rời khỏi nhà họ Ngô, anh ta không đến công ty ngay, mà là đi tìm Diệp Văn Bình, kết quả quả nhiên như anh ta đoán từ trước, hai cha con Diệp Văn Bình cũng sớm đã người đi nhà trống.
Anh ta phải người đi điều tra tung tích của hai người này, kết quả lại nhận được thông báo, hành trình của hai người bị người khác cố gắng che đậy, là người nhà họ Hoắc làm.
Nhà họ Hoắc làm việc này căn bản không có ý giấu diếm anh ta, còn cố ý để lộ ra cho anh ta biết, hai cha con Diệp Văn Bình là nhà họ Hoắc muốn bảo vệ, Ngô Thành Nam ra tay cũng phải cân nhắc một chút.
Điều này khiến Ngô Thành Nam vô cùng tức giận, lập tức đập phòng làm việc của mình tan nát.
Khi nhân viên tập đoàn nhà họ Ngô đi ngang qua phòng làm việc của anh ta, cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đập đồ đạc, đều bị dọa đến nơm nớp run rẩy.
Mặc dù Trần Bách Nhã không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Ngô Thành Nam tức giận đã cảm thấy vui vẻ, làm anh ta càng vui vẻ hơn chính là, ông cụ vậy mà lại chủ động liên hệ với anh ta, để anh ta phụ trách hạng mục tương đối quan trọng trong công ty.
Vốn dĩ những hạng mục này hẳn là giao cho Ngô Thành Nam phụ trách, nhưng không biết tại sao, ông cụ đều giao cho anh ta.
Trong lúc nhất thời, Trần Bách Nhã vui mừng như điên, dù là không thể làm lung lay vị trí người thừa kế của Ngô Thành Nam, nhưng chỉ cần mình đứng đủ cao trong tập đoàn, anh ta cũng không thể nào tuỳ tiện động vào mình được.
Anh ta và mẹ anh ta không giống nhau, trước đây dưới sự điều khiển và ép bức của Ngô Thiên Lan, anh ta vô cùng có dã tâm với nhà họ Ngô, trăm phương ngàn kể đối đầu với Ngô Thành Nam, muốn cướp được vị trí người thừa kế từ trong tay anh ta.
Nhưng là ông cụ Ngô nhiều lần bảo vệ Ngô Thành Nam, cuối cùng khiến anh ta ý thức được, dù sao anh ta không phải cháu nội của nhà họ Ngô, có thể có được một số cổ phần đã rất khá, thừa kế toàn bộ nhà họ Ngô có vẻ hơi không thực tế.
Cho nên khi ông cụ Ngô giao hạng mục giao hạng mục cho anh ta, trong lòng Trần Bách Nhã rất cảm động, ông cụ quả nhiên là thương đứa cháu ngoại là anh ta, sau đó càng ra sức làm. việc.
Việc này đến buổi tối, vẫn bị Ngô Thành Nam biết, trong lòng anh ta không cam tâm, ban đêm xông vào phòng sách của ông cụ, mặt mũi tràn đầy uất ức.
"Ông nội, trước đó không phải ông đã nói hạng mục này để con phụ trách hay sao? Tại sao lại giao cho Trần Bách Nhã?"
Tức giận trong lòng Ngô Thành Nam dâng lên cuồn cuộn, nhưng chuyện ngày hôm nay, anh ta cũng không dám làm lớn, chỉ dùng uất ức để che dấu lửa giận trong lòng.
Ông cụ nhìn văn kiện trong tay, nghe vậy mí mắt giật giật: "À, việc này à, là ông giao cho Bách Nhã. Hạng mục trong tay cháu đã rất nhiều rồi, ông sợ cháu bận rộn, bản thân phải mệt mỏi, nên để Bách Nhã phụ trách."
Ngô Thành Nam nghẹn lời, trong tay anh ta thực có không ít hạng mục, nhưng hạng mục này cực kỳ quan trọng với công ty, anh ta muốn gom hết vào trong tay mình.
"Ông nội.."
Ngô Thành Nam còn muốn tranh thủ một chút, lại bị ông cụ không kiên nhẫn cắt ngang: "Được rồi, chẳng qua chỉ là một cái hạng mục mà thôi, tầm mắt phải nhìn ra xa một chút, đừng tập trung vào thứ nhỏ nhoi này, con còn cần phải rèn luyện, học tập Hoắc Tùng Quân người ta nhiều một chút."
Ngô Thành Nam bị chặn lại, còn bị yêu cầu học tập đối thủ một mất một còn là Hoắc Tùng Quân, tim anh ta như muốn tắc nghẽn luôn.
Thấy ông cụ có chút dấu hiệu tức giận, anh ta cũng không dám tranh luận với ông cụ, buông thống đầu, yên lặng ra khỏi phòng sách.
Ông cụ nhìn bóng lưng của anh ta, lông mày nhíu chặt, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, cuối cùng nặng nề thở dài.
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này ông ta sẽ nghĩ cách, chuyển tài nguyên trong tay của Ngô Thành Nam ra từng chút từng chút một.
Ngô Thành Nam tu hú chiếm tổ chim khách nhiều năm như vậy, hưởng thụ nhiều tiện lợi và tài nguyên của nhà họ Ngô như vậy, trước khi đi ông ta còn để lại cho anh ta một số tài sản, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Hành động của ông cụ Ngô căn bản không cần Hoắc Tùng Quân nghe ngóng, thì đã bị bà hai nhà họ Trần, cũng chính là mẹ của Trần Bách Nhã, Ngô Thiên Lan, lan truyền cho mọi người đều biết.
Hoắc Tùng Quân biết rõ dự tính của ông cụ Ngô, rất hài lòng với sự sắp xếp của ông ta. Cũng hết sức vui vẻ phối hợp, dặn dò người của công ty nhằm vào Ngô Thành Nam, để kế hoạch của ông cụ càng thêm thuận lợi một chút.
Đồng thời anh cũng biết ông cụ đã bắt đầu phải người điều tra sự thật năm đó, còn có tung tích của đứa bé kia, anh kêu người của mình tiết lộ từng chút tin tức mình điều tra được cho người của ông cụ biết.
Ông cụ Ngô đa nghi, dù là đã cầm giám định huyết thống, còn bảo người khác làm giám định một lần nữa. Như vậy người nhà họ Hoắc trực tiếp nói hết tin tức cho ông ta biết, với tính tình của ông ta cũng sẽ nghi ngờ, cho nên vẫn nên để người của ông ta điều tra, ông ta mới có thể tin tưởng.
Hành động của Hoắc Tùng Quân lưu loát sắp xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, chuyện của nhà họ Ngô anh để ông cụ tự mình xử lý, bây giờ chuyện của anh và Hoài An hẳn là cũng đưa vào danh sách quan trọng.
Vài ngày sau, vào lúc sáng sớm.
Bạch Hoài An mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc mơ, phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, vẻ mặt nghi ngờ.
Mấy ngày nay, Hoắc Tùng Quân dính cô, dính cực kỳ, mỗi sáng sớm chỉ cần cô vừa mở mắt, thì có thể trông thấy Hoắc Tùng Quân ôm chặt cô, đầu vùi vào cổ của cô, tay đặt ở trên bụng của cô.
Liên tiếp mấy ngày, đều là cái tư thế này.
Ban đầu Bạch Hoài An không quen, mấy ngày kế tiếp cũng thích ứng, kết quả hôm nay vừa mở mắt ra, cái tên yêu tinh dính người kia lại không thấy đâu, thật đúng là khiến cô có chút không biết làm thế nào.
Ngồi trên giường một hồi, buồn ngủ mới biến mất từng chút.
Cô xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ra từ trong phòng tắm, đã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cười híp mắt đứng trước giường, mặc trên người cái áo thun màu lam nhạt, quần dài màu vàng nhạt, cách ăn mặc vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nếu như cách ăn mặc này ở trên người người khác, Bạch Hoài An sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng bây giờ ở trên người Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An lại cảm thấy quá không bình thường.
Cô kinh ngạc đứng ở cửa phòng tắm, một lúc lâu cũng không dám đi tới, trong đầu đầy những nghi ngờ.
Cái người đứng trước giường kia thật là Hoắc Tùng Quân sao? Sẽ không phải bị người ta đánh tráo chứ?
Vẫn là Hoắc Tùng Quân nghe thấy tiếng cô từ phòng tắm đi ra, quay đầu nhìn về phía cô, trên khuôn mặt đẹp trai đã không thấy những nét cao ngạo kia nữa, thay vào đó là nụ cười ấm áp.
Làn da của anh trắng, khuôn mặt đẹp trai, lúc trước mặc đồ vest lại thêm vẻ mặt lạnh lùng của anh, cho người ta một loại cảm giác không thể tiếp cận.
Nhưng bây giờ đổi lại bộ quần áo này, trông trẻ hơn rất nhiều, có chút đẹp trai lại ngọt ngào.
"Hoài An, tới đây!" Hoắc Tùng Quân vẫy vẫy tay với cô, nụ cười dịu dàng.
Vẻ mặt Bạch Hoài An có chút hoảng hốt đi qua, vừa lại gần anh, ngón tay đã không tự chủ được đưa tới, kéo kéo thịt thịt gương mặt của anh.
Cảm nhận được làn da dưới tay bóng loáng ấm áp, cô mới mở miệng nói chuyện: "Thật sự là Hoắc Tùng Quân, không có bị đánh tráo"
Hoắc Tùng Quân vừa còn đang nghi ngờ động tác này của Bạch Hoài An, nghe thấy cô tự lẩm bẩm, trong nháy mắt bật cười, nhịn không được cũng nhéo nhéo gương mặt của cô: "Hoài An, còn chưa tỉnh ngủ sao, nói mê sảng cái gì vậy?"
Bạch Hoài An lui về sau hai bước, để khuôn mặt mình thoát khỏi ma trảo của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới. Phát hiện không chỉ đổi quần áo, tóc cũng không chải chuốt chỉnh chỉnh tề tề như lúc trước, tạo nên một phong cách rất ưu tú.
Tóc của anh xoã tung, hiện ra màu nâu nhàn nhạt, rũ xuống trán, phối hợp với cách ăn mặc hôm nay của anh vô cùng đẹp trai, tinh thần vô cùng phấn chấn.
"Cách ăn mặc này của anh là sao? Muốn đi học lại hả?" Ánh mắt Bạch Hoài An nghi ngờ: "Chắc không phải anh nhắm trúng cô gái nào còn đang đi học, cố ý cách ăn mặc như vậy muốn gặp gỡ bất ngờ với người ta đấy chứ."
Hoắc Tùng Quân thấy cô nói càng càng không hợp thói thường, vậy mà lại hoài nghi anh vượt quá giới hạn, nghiệm mặt búng một cái lên cái trán trơn bóng của cô: "Phải, quả thật muốn thông đồng với một cô gái, nhưng không phải người khác, cô gái đó là em!"
Anh nói rồi, lấy ra một cái váy màu lam nhạt có hoạ tiết hoa nhỏ, cầm lên đưa cho cô: "Thay đi."
Váy rất tươi mát, trong đáng yêu còn lộ ra chút lười biếng, nhìn qua rất xinh đẹp.
Bạch Hoài An nhìn chằm chằm váy quan sát rất lâu, cái váy này thật trẻ trung quá.
Hoắc Tùng Quân tự mình ăn mặc trẻ trung thì thôi, còn lôi kéo theo cô, rốt cuộc người này muốn làm cái gì, thật là kỳ lạ.