Chương 424: Giấu giếm.
Cách nói chuyện của Lâm Bách Châu không có chút dịu dàng nào, lạnh tựa như băng, giống như đang nói chuyện cùng cấp dưới của mình. Trừ lần trước bị bất lợi ở trước mặt Hoắc Tùng Quân, Diệp Lan thật đúng là chưa từng bị phớt lờ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cô không phải là kiểu người gặp người thích, nhưng với bộ dáng xinh đẹp, cũng nhận được không ít sự nhiệt tình đối đãi, nhưng ở cạnh Lâm Bách Châu, chính
mình lại giống như một gốc đào trong hậu hoa viên, hay giống như một khối bùn đất, không thể thu hút một chút ánh mắt nào của anh ta.
Cô có chút khó chịu, nhìn thấy Bạch Hoài An đang ở trong vòng tay Lâm Bách Châu, cô nói một cách đâm chọc :"Lâm Bách Châu, anh ngay cả xem thân thể cô ta cũng không dám, còn đem cô ta mang đi làm gì? Đem về nuôi à?"
Ánh mắt Lâm Bách Châu lạnh lùng nhìn qua: "Đây không phải việc mà cô cần quan tâm!”
Diệp Lan buông tay, nụ cười đầy vẻ thâm ý: "Được, tôi mặc kệ anh làm những việc này, nhưng anh bắt cô ta từ buổi tiệc đính hôn đem đi, cho dù anh làm người đàn ông tốt như thế nào , chờ cô ta tỉnh lại, cũng sẽ không đối xử với anh được như trước đây. Tôi nghe nói cô Bạch này yêu ghét rõ ràng, anh làm ra loại chuyện này, sẽ không bao giờ quay về với cô ta được như trước đây."
Cả người Lâm Bách Châu cứng đờ một lát, hung hăng nhìn trừng trừng về phía cô: "Phía trước mọi âm thanh đều đã dừng lại, cô mau qua đây cho tôi."
Diệp Lan thấy chính mình đã thành công chọc giận anh ta, cũng không muốn làm những việc nhàm chán, tự mình đi về phía buổi tiệc.
"Diệp Lan, tôi cho cô một cơ hội, cô phải cố gắng nắm chắc, có thể một bước lên trời hay không, phải xem ở bản lĩnh của cô rồi”
Lâm Bách Châu nhìn về bóng dáng của cô, sau khi thay bộ lễ phục, nếu không phải cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thật đúng là có thể lấy giả thay thật.
Trong lòng anh cũng nhẹ nhôm chút ít, ôm lấy Bạch Hoài An đang nằm trong lòng căng chặt hơn, cúi đầu nhìn cô đang yên tĩnh nằm ngủ, thở dài một tiếng: "Hoài An, em đừng trách anh!"
Nói xong, đợi một hồi sau, xem xét thời gian không sai biệt lắm , cũng đi về phía buổi tiệc.
Diệp Lan sau khi tiến vào buổi tiệc cũng cố gắng lấy lại tinh thần, cả đường đi luôn cúi đầu, cố gắng che dấu.
Hiện tại buổi tiệc đã gần kết thúc, các vị khách đều đã rời khỏi, có chút rối loạn, nhưng là đối với Diệp Lan mà nói, tình hình thế này mới càng thích hợp bỏ trốn, không bại lộ chính mình.
Vừa nãy ở buổi tiệc, Lâm Bách Châu cũng đã cho cô thông tin về một vài người có mối quan hệ quen thuộc với Bạch Hoài An, cho nên dọc đường đi cô đều cố gắng hết sức tránh đi những
người đó, hướng về phía lầu hai mà đi.
Rất nhiều lần, thiếu chút nữa đã chạm mặt với đám người của Sở Minh Nguyệt, may mắn là Diệp Lan phản ứng nhanh nhạy.
Đứng trước cầu thang lầu hai, Diệp Lan đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói: “Hoài An!"
Cô nheo mắt lại, che lại một nửa khuôn mặt của mình, chậm rãi quay người lại, phát hiện người gọi mình là một cô gái trẻ tuổi hoạt bát.
Cô ta gọi cô một cách vô cùng thân thiết, rõ ràng là có quan hệ quen thuộc với Bạch Hoài An, nhưng trong những người mà Lâm Bách Châu bảo cô chú ý lại không có cô gái này.
Diệp Lan có chút bối rối, không biết chính mình nên trả lời như thế nào, chỉ có thể lung tung lên tiếng: "Ừm, có chuyện gì không?"
Cô cố ý học theo giọng nói của Bạch Hoài An, chỉ là thanh âm hơi khàn một chút.
Trương Kim Liên nghe vậy lập tức nhíu mày, nghi hoặc nói: "Hoài An, sao giọng nói của chị không giống với lúc nãy? Hơn nữa, tại sao không nhìn em một cái, em đi vào buổi tiệc, sợ sự việc ngày hôm qua vẫn còn ảnh hưởng, mang đến phiền phức cho chị mới không chào hỏi chị, có phải chị giận rồi không?”.
Trong lòng Diệp Lan vô cùng hoảng loạn, lo lắng muốn điên, chuyện ngày hôm qua, ngày hôm qua là có chuyện gì? Người kia là ai? Sao cô một chút cũng chưa từng nghe qua? Tại sao việc quan trọng như vậy mà Lâm Bách Châu cũng không nói cho cô!
Diệp Lan làm sao đoán trước được, Lâm Bách Châu hôm qua mới trở về, tin tức chưa cập nhật, cũng không biết Bạch Hoài An thế mà cùng vị hôn thê của Ngô Thành Nam có quan hệ rất tốt, cho nên mới bỏ sót điểm này.
Mắt thấy Trương Kim Liên đi đến chỗ mình ngày càng gần, muốn kéo cánh tay cô trên, Diệp Lan bối rối lui về phía sau hai bước, thấy Trương Kim Liên sững sờ ở tại chỗ, vội vàng điều chỉnh lại: "Trong người chị có chút không thoải mái, chắc là tối hôm qua vì quá lo lắng nên không nghỉ ngơi tốt, có chút cảm ho, chị sợ lây bệnh cho em"
Trương Kim Liên lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cười ngọt ngào nói: "Em đã nói rồi mà, Hoài An sao có thể đối xử với em như thế, chị phải chăm sóc cơ thể cho tốt, đợi lát nữa uống ít thuốc, nghỉ ngơi đàng hoàng"
Diệp Lan lập tức gật đầu, lại hoảng loạn nhìn Sở Minh Nguyệt đang đi đến gần mình, chắc là muốn đến chào tạm biệt cô, sợ bị vạch trần, cô vội vàng nói với Trương Kim Liên: "Chị có chút đau đầu, lên lầu nghỉ ngơi trước, nếu có ai tìm chị, em giúp chị nói với họ một tiếng, cảm ơn em”
Nói xong liền vội vàng đi lên lầu hai, dựa vào những gì Lâm Bách Châu nói với cô, chạy qua phòng của Hoắc Tùng Quân.
Trương Kim Liên nhìn thấy của bóng dáng của cô, mày nhíu lại.
Rất kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái , sao cô cảm thấy vừa rồi Hoài An có chút không thích hợp, tự thể đi cũng khác với mọi khi, da thịt sáng bóng hơn thường ngày một chút, thật kì lạ mà!
Trương Kim Liên cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô làm sao đóan được, sẽ có người ở buổi tiệc đính hôn, công khai đem người hoán đổi.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy những người bạn của Bạch Hoài An đang đi đến trước mặt.
Sở Minh Nguyệt nghi hoặc mà nhìn lên trên lầu, nói với Trương Kim Liên: "Xin hỏi cô, Hoài An bị sao vậy? Cô ấy tại sao chưa tạm biệt với chúng tôi mà đã đi lên lầu rồi?"
Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến, ngày mai còn phải đi làm, đợi sau khi kết thúc sẽ lập tức đi ngay, dựa theo tính cách của Hoài An, thế nào cũng cùng hai người trò chuyện hồi lâu, quyến luyến không nở rời.
Sở Minh Nguyệt dám cam đoan, vừa rồi Hoài An xác thực nhìn thấy bọn cô rồi, sau đó liền chạy lên lầu, trực giác bảo cổ có chỗ nào đó không thích hợp.
Thấy cô muốn lên lâu, Trương Kim Liên vội vàng giữ lại, sau đó mới đem những lời vừa rồi của "Bạch Hoài An” nói với Sở Minh Nguyệt: "Hoài An nói trong người có chút không thoải mái, tối hôm qua cảm lạnh ho khan, sợ lây bệnh cho chúng ta, bảo tôi nói cho mọi người không cần đến tìm cô ấy" .
Sở Minh Nguyệt sửng sốt một chút, ánh mắt tiệp rủ xuống: "Tôi đây càng phải tìm cô ấy, trong người không thoải mái, chúng ta làm bạn cô ấy sao có thể thờ ơ. Nhưng cô ấy cứ như vậy rời đi, đúng là không hợp lễ nghĩa"
Trương Kim Liên lắc đầu, bắt lấy tay Sở Minh Nguyệt, cô là chị em tốt với Hoài An, vô cùng tin tưởng lời của cô ấy: "Không được đâu, vừa rồi Hoài An nói, cô ấy muốn nghỉ ngơi, không chừng cũng không muốn cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt khó chịu của mình, bằng không vừa rồi đã chào hỏi với mọi người"
Sở Minh Nguyệt dừng lại, cảm thấy lời cố nói cũng có lý. Hoài An nhìn thấy cô nhưng không cùng cô chào hỏi, hẳn là có nỗi khổ riêng.
Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vĩ An tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, không thể tạm biệt Hoài An, có điều cũng vô cùng thông cảm.
Hai người phải tranh thủ thời gian, chỉ có thể rời đi trước.
Sở Minh Nguyệt sau khi đưa tiễn các cô, lại đi tìm Trương Kim Liên, bắt lấy cánh tay của cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Trương Kim Liên: "Em gái, vừa rồi nhìn thấy Hoài An có phải có chỗ nào không bình thường hay không?"
Lúc đó có cách chỗ Hoài An khá xa, không thấy rõ, nhưng trong lòng cảm thấy được có điểm là lạ, lại không thể trực tiếp xông lên lầu nhìn xem có chuyện gì, chỉ có thể đi hỏi người tiếp xúc khá gần với Bạch Hoài An là Trương Kim Liên.
Trương Kim Liên vừa nghe lời này, bộ dáng giống như là tìm được tri kỷ: "Chị cũng cảm thấy có chỗ không bình thường đúng không, vừa rồi lúc Hoài An lên lầu, em cảm thấy chị ấy không giống thường ngày, lúc đầu còn tưởng rằng chị ấy giận em..."
Hai mắt Sở Minh Nguyệt sáng lên, lúc đang chuẩn bị hỏi kĩ lại một chút, đột nhiên thấy Châu Hữu Thiên trong bộ dạng say khướt đang đi về phía chính mình, ánh mắt đỏ bừng, nghiêng ngả lảo đảo.
Lúc anh còn chưa đi đến trước mặt cô, Trần Thanh Minh không biết từ nơi nào lao tới, nắm lấy tay Sở Minh Nguyệt kéo cô chạy ra cửa: "Minh Nguyệt, cậu Châu uống say rồi, để không gặp phải phiền phức không đáng, chúng ta vẫn là chạy nhanh đi thôi, bằng không việc này không có biện pháp xử lí"
Sở Minh Nguyệt đã từng gặp qua bộ dáng ngang bướng khi say của Châu Hữu Thiên, gật đầu, bước nhanh đi theo Trần Thanh Minh rời khỏi.
Châu Hữu Thiên thấy hai người cùng nhau rời đi, bộ dáng luôn luôn kiêu ngạo đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, hai chân cũng chạy xuống dưới.
Anh có chút thất thần, nhìn thấy bộ dáng vội vàng chạy đi của hai người, đôi mắt đỏ bừng, thanh âm thì thào: "Sao cô ấy lại bỏ chạy đi cùng người đàn ông khác, cô ấy rõ ràng nhìn thấy mình , vì sao muốn chạy đi....
Bây giờ vẫn còn không ít khách vẫn chưa rời đi, Hoắc Tùng Quân cùng Lâm Bách Vỹ cũng sợ bộ dáng say rượu của Châu Hữu Thiên, nếu bị những vị khách này nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, sẽ mất hết thể diện, chỉ có thể chịu khó đưa anh ta vào phòng dành cho khách.
Trương Kim Liên sững sờ ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn tình huống vừa xảy ra.
Buổi tiệc đính hôn ngày hôm qua của chính mình đã đủ náo loạn, không nghĩ tới tiệc đính hôn của Hoài An cũng náo nhiệt không kém.
Lâm Bách Châu cũng đứng ở góc, nhìn những người thân thuộc bên cạnh của Hoài An, những người quan trọng từng người rời đi, lúc này mới ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.