Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Điên cuồng vì vợ 

Ngày hôm sau là một ngày làm việc, Hoắc Tùng Quân đã rời giường từ rất sớm. Anh nhìn vào Bạch Hoài An đang ngủ ngon lành trong lồng ngực của mình, cúi đầu ở gần môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái. 

Sợ cô tỉnh giấc cho nên đã cực kì cẩn thận rút cánh tay ra khỏi đầu của cô, cánh tay phải đã không còn cảm giác gì. Hoắc Tùng Quân phải mất một lúc lâu mới có thể nhẹ nhàng tay chân đi về phía nhà vệ sinh. 

Tối qua anh đã tưởng tượng tới cảnh mình và Bạch Hoài An đi nhận giấy kết hôn, lập tức cực kì kích động tới mức cả đêm không ngủ, nhìn người yêu bên cạnh mình, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, thế nhưng cô vẫn mang thai chưa đầy ba tháng cho nên sợ rằng sẽ làm cô bị thương. 

Cho nên anh cứ nhìn chằm chằm Bạch Hoài An như vậy cả một đêm, cứ nhìn thế nào thì cũng thấy không đủ. 

Với một Hoắc Tùng Quân trước kia, chỉ sợ rằng bản thân mình không thể nào tin được rằng mình sẽ thích một người phụ nữ như thế này, coi cô là tính mạng của mình, cưng chiều trong lòng bàn tay còn sợ bị ngã mất. 

Sau khi Hoắc Tùng Quân rửa mặt, trên mặt không có chút mệt mỏi nào, tinh thần sáng láng, nhìn thấy Bạch Hoài An vẫn còn chưa tỉnh, cũng không có đánh thức cô dậy. Trong khoảng thời gian này cô ngủ rất nhiều, vẫn nên để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút. 

Hoắc Tùng Quân thay quần áo, hôn lên má cô một cái, nhìn cô lẩm bẩm nói mở, ánh mắt anh tràn ngập sự cưng chiều, khóe miệng tươi cười dịu dàng. 

Sau khi xuống lầu, bố Hoắc, mẹ Hoắc và ông nội Hoắc đều đã ngồi trên bàn ăn. Thấy anh chỉ có một người, mẹ Hoắc hỏi: “Hoài An đâu? Còn chưa dậy sao?” “Chưa có tỉnh, để cô ấy ngủ nhiều một chút” Hoắc Tùng Quân ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng. Ba đôi mắt của bố Hoắc, mẹ Hoắc và ông nội Hoắc đều nhìn anh chằm chằm, biểu cảm rất quái dị. 

Giác quan của Hoắc Tùng Quận rất nhạy bén, đã cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: "Vì sao lại nhìn con như vậy?” 

Tính cách của mẹ Hoắc thẳng thắn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đánh giá anh rất hứng thú nói: “Tùng Quân, hôm nay tâm trạng của con thật tốt nhỏ, từ khi xuống dưới lầu đã thấy khoé miệng của con tươi cười rồi, cực kì hiếm có đấy”. 

Còn có thể không hiểm có làm sao được, từ khi Bạch Hoài An không còn tới nhà họ Hoắc nữa, mặt của Hoắc Tùng Quân luôn lạnh lùng, dáng vẻ thì luôn hiện ra muốn còn sống thì đừng có đi tới, cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt tươi cười trước người lớn. 

Chỉ có ông nội Hoắc mới có thể ngẫu nhiên cảm nhận được ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng trên khuôn mặt của anh, bố Hoắc mẹ Hoắc thì chỉ có thể nhìn thấy anh cười lạnh lùng. 

Sau khi Bạch Hoài An vào lại nhà họ Hoắc, trên mặt của Hoắc Tùng Quân đã tươi cười nhiều hơn, giống như là hôm nay vậy, từ đầu tới cuối khoé miệng lúc nào cũng nhếch lên trên, thật đúng là từ xưa tới nay chưa từng có. 

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì kinh ngạc một chút, anh nắm chặt tay lại để lên môi họ nhẹ một tiếng, khoé miệng duỗi thẳng ra lại: “Mẹ nhìn sai rồi”. 

Bổ Hoắc uống cà phê, trong ánh mắt hiện lên sự tươi cười, vỗ mu bàn tay của mẹ Hoắc, chọc Hoắc Tùng Quân nói: “Nó còn có thể không vui sao được, thích một người phụ nữ, cuối cùng cũng bắt kịp, tình địch cũng đã bị giải quyết, chỉ sợ là tâm trạng của Hoắc Tùng Quân của chúng có lẽ vui tới mức lên trời luôn rồi” 

Ông nội Hoắc cũng ồn ào theo nói: "Thật hiếm có, Tùng Quân lát nữa cháu đừng đi vội, chụp một cái ảnh để bỏ vào album của nhà chúng ta”. 

“Con ăn xong rồi, bây giờ sẽ đi tới công ty, đợi lát nữa nếu Hoài An có tỉnh lại, thì nhớ kĩ hãy làm bữa sáng có chút trái cây đặc biệt là quả mơ cho cô ấy ăn!” 

Dường như là anh có chút buồn bực vào xấu hổ, thế nhưng anh vẫn đứng dậy kiên nhẫn dặn dò mẹ Hoắc. 

Từ sau khi Bạch Hoài An mang thai, lại đặc biệt thích trái cây chua, đặc biệt là quả mơ, nhưng mà loại trái cây này lại không thể ăn nhiều vì sẽ rất dễ tổn hại tới thân thể. 

Mẹ Hoắc oán trách nhìn anh một cái nói: “Được được, chúng ta biết hết rồi, một ngày mà con dặn dò tới tám trăm lần.” 

Tuy rằng mình cũng thật sự thích Bạch Hoài An, còn xem cô như con gái, nhưng mà vẫn mang theo dáng vẻ kiên nhẫn không chế phiền phức gì, trong lòng bà vẫn rất chua xót. 

Sinh con rồi nuôi nó lớn tới chừng này, nó còn chưa từng quan tâm là như vậy! 

Hoắc Tùng Quân có chút không tự nhiên sờ mũi một cái, lúc sau khi rời đi lưng có chút căng cứng. Ông nội Hoắc nhìn theo hình bóng của anh, trong mắt lộ ra sự tươi cười hiền từ.. 

Khuôn mặt bánh bao nhỏ xíu của tên nhóc này sau khi trưởng thành vẫn luôn quái dở lạnh nhạt, vậy mà cũng muốn bảo vệ một người cả đời. 

Vợ à, bà đi sớm quá, không thể nhìn thấy Tùng Quân của chúng ta yêu thương vợ nó. Tâm trạng của ông nội Hoắc có chút không vui, buông cái chén trong tay xuống, chống gậy chậm rãi đi về phòng nghỉ ngơi. Ông rất nhớ vợ của mình, rất muốn rất muốn... Bố Hoắc và mẹ Hoắc nhìn thấy bóng dáng cô đơn của ông nội, thở dài một hơi. “Có phải là bố lại nghĩ tới mẹ không” Mẹ Hoắc kéo tay của bố Hoắc, biểu cảm buồn bã hỏi. 

Vào lúc bà được gả vào nhà họ Hoắc, đã chính mắt nhìn thấy ông nội cưng chiều bà nội như thế nào, so với Hoắc Tùng Quân thì cũng chỉ có hơn chứ không kém. 

Cũng đã nhìn thấy được bố chồng của mình ở chung với mẹ chồng, cho nên mẹ Hoắc mới dứt khoát không màng tới tất cả để được gả cho bố Hoắc. Bà cảm thấy rằng cảm tình của bố mẹ tốt như vậy, lời nói và việc làm cũng đều rất mẫu mực, chắc chắn là con trai họ cũng sẽ không kém hơn. 

Sự thật đã chứng minh rằng sự lựa chọn của bà là chính xác, ông nội Hoắc đã yêu thương bà nhiều năm như vậy, rất ít khi nổi giận với bà, vẫn luôn dung túng cho bà. Chỉ là sau khi này bà suýt chút nữa thì đi lầm đường, bị nuông chiều tới mức muốn hỏng, sau khi ăn tới lỗ vốn trên người của An Bích Hà rồi mới thu hồi lại. 

Mẹ Hoắc chống cằm, nhìn người đàn ông bên cạnh, thở dài một tiếng nói: “Vì sao tình yêu của người khác lại nồng nhiệt, còn tình yêu của chúng ta lại bình yên như vậy?” 

Vào lúc bà và bố Hoắc ở bên nhau, chỉ gặp chút trở ngại nho nhỏ, sau đó thì cực kì thuận lợi, không có chút sóng gió nào. 

Tuy rằng bố Hoắc không có nhiều bản lĩnh, nhưng mà bổn phận trách nhiệm ở phương diện tình cảm thì vẫn luôn đối xử với bà rất tốt. 

Tình cảm của ông nội và bà nội cũng phát triển từ trong lúc hoạn nạn, con trai mình và Bạch Hoài An cũng đã trải qua các loại thử thách khó khăn ồn ào. 

Nghe vợ mình nói xong, bổ Hoắc liếc mắt nhìn là một cái: “Làm sao, chẳng lẽ bà cũng muốn trải nghiệm cảm giác bị cách trở sao?” 

Mẹ Hoắc nhìn chằm chằm vào ông với ánh mắt quyến rũ ma mị, đột nhiên run rẩy một chút nói: “Bình yên cũng khá tốt rồi." 

Thứ tình cảm bình yên này của bà, bao nhiêu người cầu mong còn không được. Hoắc Tùng Quân lái xe một đường thẳng, chạy xe chậm rãi tới bên dưới công ty, còn cố ý lượn mấy vòng, chờ cho thời gian chính xác thì mới tiến vào công ty. 

Vừa vào cửa, còn tươi cười nhìn lên phía trước. Nụ cười này khiến cho lễ tân sợ tới mức hồn vía lên mây. 

Tổng giám đốc Hoắc ở công ty chưa bao giờ thích cười, đột nhiên bây giờ lại tươi cười khiến cho cô thật sự hoảng sợ. “Tổng, tổng giám đốc Hoắc, hôm nay tâm trạng của ngài thật tốt, có phải có chuyện vui gì hay không?” 

Hoắc Tùng Quân chỉ chờ có nói ra những lời này, ánh mắt sáng rực lện, động tác cực kì tự nhiên lấy từ trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ, giả vờ quạt qua quạt lại, nói: “Không có chuyện vui gì, chỉ là thời tiết hôm nay thật nóng, tất cả mọi người đều đã vất vả rồi, lát nữa cô đặt trà chiều để đãi mọi người đi, tôi trả tiền” 

Ngón tay thon dài trắng nõn nà của anh cầm lấy cuốn sổ màu đỏ tươi, ung dung quạt mát, lễ tân có ngu ngốc tới mấy thì cũng nhận ra được suy nghĩ của tổng giám đốc Hoắc. 

Cô cười gượng hai tiếng, giả vờ như đột nhiên vừa phát hiện, kinh ngạc nói: “Ôi, tổng giám đốc Hoắc, trong tay ngài có phải là giấy kết hôn không, ngài cùng với bà chủ đã đi nhận giấy rồi sao?” 

Khóe miệng của Hoắc Tùng Quân tươi cười, giả vờ giống như vừa bị phát hiện, kinh ngạc nhin cuốn sổ kết hôn trong tay nói: “Ai chà, cầm nhầm rồi, chẳng qua là nếu cô đã thấy rồi thì tôi cũng không giấu nữa. Đúng, hôm qua tôi vừa mới đi lãnh giấy kết hôn” 

“Như vậy đi, ngoại trừ trà chiều, cổ đặt thêm bánh kem và kẹo đi, công ty phát cho mỗi người một phần, coi như là kẹo mừng của tôi” 

Khoé miệng của bộ phận lễ tân hơi giật giật, chẳng qua là buổi chiều có trà cùng với bánh kem và kẹo, vẫn rất là vui vẻ, cho nên liều mạng gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Hoắc, chúc ngài và bà chủ trăm năm hạnh phúc” 

Đột nhiên Hoắc Tùng Quân cảm thấy rằng bộ phận lễ tân của công ty mình cũng không tồi, ít nhất đây là tâm trạng của anh. 

Khoẻ miệng của anh không nhịn được mà tự giác nhếch lên, nói: “Nhờ những lời nói tốt đẹp của cô, đi tới phòng tài chính lãnh tiền thưởng đi.” 

“Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc!” Âm thanh của lễ tân lảnh lót, lộ ra sự vui sướng. Nhìn Hoắc Tùng Quân rời đi, cô vội vàng nói chuyện này vào trong nhóm của công ty, mới sáng sớm tinh mơ sự yên lặng trong 

công ty bỗng chốc bùng nổ. 

Hoắc Tùng Quân bước vào trong thang máy, nhìn thấy tin tức trong nhóm, trong mắt loé lên sự thành công. Anh đã cố ý đứng trước lễ tân, lễ tân chính là cái loa nhỏ nổi tiếng của công ty, chỉ cần có biết thì toàn bộ công ty đều biết. 

Buổi sáng phá lệ một chút, Hoắc Tùng Quân và Triệu Khôi Vĩ đi vào phòng họp, cũng làm bộ lấy đồ từ trong túi ra, kết quả là không cẩn thận làm rơi ra cuốn sổ màu đỏ. 

Lại dựa theo lẽ thường khoe ra một hồi, còn Triệu Khối Vĩ ở phía sau xem tới mức khoẻ miệng cũng giật giật. 

Trước kia tại sao anh lại không phát hiện ra ông chủ của mình như vậy? Quả thật là đồ điên cuồng vì vợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK