Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456: Tái hôn rồi

Hoắc Tùng Quân nhìn ra nghi vấn của cô, nhưng cũng không nói gì, cứ như vậy híp mắt cười nhìn chằm chằm Bạch Hoài An.

Anh không hay cười, nhưng cười lên thật sự khiến người ta chống cự không được, sự đẹp trai càng tăng thêm. Đôi mắt lạnh nhạt kia giống như chứa đựng đầy ánh sao, làn da trắng nõn, sống mũi thẳng, Bạch Hoài An nhìn đến nỗi trái tim đập loạn nhịp.

Cô không kìm lòng được, nhào tới ôm eo Hoắc Tùng Quân, nhón chân gặm lên mặt anh.

Bàn tay to của Hoắc Tùng Quân chăm chú ôm chặt eo thôn của cô, để phù hợp với vóc dáng của cô, cúi đầu xuống tùy ý để cô hôn lên mặt mình, trong mắt tất cả đều là cưng chiều.

Bạch Hoài An quá nghiện, nhìn dấu vết như có như không trên mặt anh, đôi môi mỏng bóng loáng, hơi sưng lên, khuôn mặt cuối cùng cũng đỏ lên.

Cô thật sự quá càn rỡ, nhưng mà nhìn đã quen Hoắc Tùng Quân cả ngày mặc đồ vest với dáng vẻ người sống chớ lại gần, Hoắc Tùng Quân ngọt ngào như thế này thật sự khiến người ta muốn hung hăng bắt nạt một trận.

Nhận cái váy trong tay Hoắc Tùng Quân y, thay bộ quần áo ngủ trên người ra.

Cái váy này không có trong tủ quần áo của cô, có lẽ là Hoắc Tùng Quân tự mình chuẩn bị, không thể không nói, mắt thẩm mỹ của anh cũng không tệ lắm.

Váy hoa nhỏ có cổ vuông và tay áo hơi phồng, đặc biệt có màu sắc tươi tắn và lãng mạn, làn da Bạch Hoài An trắng nõn, sau khi mặc vào, tươi mát lại xinh đẹp, lộ ra xương quai xanh cực kỳ tinh xảo.

"Thế nào, đẹp không?" Từ trước tới giờ Bạch Hoài An chưa từng thử phong cách ngọt ngào như thế này, nhìn mình trong gương, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nụ cười đẹp, xoay một vòng trước Hoắc Tùng Quân.

Động tác này khiến Hoắc Tùng Quân căng thẳng, cánh tay cũng kéo căng, đôi mà đều nhìn cô chằm chằm: "Có phải em quên rồi không, em còn đang mang thai nữa đó, làm gì cũng phải cẩn thận một chút."

Hai mắt Bạch Hoài An cong lên, trong mắt tất cả đều là ý cười, ngón tay bấu lên cánh tay của anh nũng nịu: "Em biết chừng mực, anh còn chưa nói em biết em mặc cái váy này có đẹp hay không nữa!".

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới quan sát cô tỉ mỉ, từ trên mặt đến cổ lại đến váy.

Bạch Hoài An không tại sao, luôn cảm thấy ánh mắt của hắn mang theo một chút sắc khí, cộng thêm khuôn mặt cấm dục, càng khiến người ta có loại cảm giác tim đập đỏ mặt.

"Anh, anh không muốn nói thì bỏ đi" Bạch Hoài An có chút không được tự nhiên, cảm giác mình giống như bị ánh mắt của anh lột sạch quần áo, còn... còn cảm thấy rất xấu hổ.

Thấy cô nghiêng đầu đi, Hoắc Tùng Quân ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong ngực của mình, đôi môi mỏng dán lên lỗ tại của cô, giọng nói khàn khàn: "Đẹp, Hoài An của anh là người phụ nữ đẹp nhất toàn thế giới."

Tại Bạch Hoài An nóng lên, mãi đến khi người giúp việc kêu hai người xuống lầu ăn cơm, Hoắc Tùng Quân mới buông tha cho cô.

Anh nắm tay của cô, nhìn Bạch Hoài An mặt đỏ tới tận mạng tại cười nói: "Xuống lầu ăn cơm trước, lát nữa trở lên lầu trang điểm, sau đó chúng ta mới ra ngoài."

Nói như vậy, Bạch Hoài An càng thêm nghi ngờ.

Từ khi cô bắt đầu mang thai, Hoắc Tùng Quân cũng không cho phép cô trang điểm, dù là đồ trang điểm chính anh cho người ta nghiên cứu phát minh, đảm bảo không có thành phần không tốt, anh cũng không yên tâm.

Hôm nay tại sao đột nhiên thái độ lại khác thường như thế, kêu cô trang điểm, khác thường như vậy chắc chắn có gì đó không bình thường!

Bạch Hoài An thử thăm dò: "Tùng Quân, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?"

Hoắc Tùng Quân nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, nhéo nhéo gương mặt của cô: "Hoài An, em không cần thăm dò anh, chờ đến đó em sẽ biết."

Anh thừa nước đục thả câu, càng giấu diếm thì Bạch Hoài An thì càng tò mò, lúc ăn điểm tâm thời thì bắt tim cào phổi muốn biết, hung hăng nhìn Hoắc Tùng Quân.

Nhưng người này cứ thế mà ngồi nghiêm chỉnh, cơ thể vững vàng, ưu nhã ăn bữa sáng, làm như không thấy ánh mắt của cô.

Mẹ Hoắc cũng nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân cùng Bạch Hoài An ngồi ở đối diện không rời mắt, ánh mắt từ trên mặt bọn họ rồi lại nhìn quần áo, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Tùng Quân, tại sao hôm nay con lại mặc thành như vậy?"

Quá không thể tưởng tượng nổi, bà ấy sinh ra Hoắc Tùng Quân nuôi dưỡng gần ba mươi năm, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy anh mặc quần áo tươi mát cởi mở như thế này.

Ngay cả khi còn bé cũng thường xuyên mặc đồ vest, sau khi lớn lên thì mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, ngay cả khi tập luyện quần áo cũng là màu đen mãi không đổi.

Hôm nay Hoắc Tùng Quân có chút kỳ lạ nha!

Bạch Hoài An nghe mẹ Hoắc nói, liều mạng gật cái đầu nhỏ. Đúng đúng đúng, quá khác thường, ngay cả mẹ Hoắc cũng cảm thấy không được bình thường.

Hoắc Tùng Quân thần bí cậu môi mỉm cười, nhưng cũng không trả lời, điều này khiến mẹ Hoắc và Bạch Hoài An đều rất thất vọng.

Bố Hoắc ăn xong bữa sáng của mình thì lau miệng, giọng nói nhàn nhạt nói: "Tùng Quân, hôm nay con và Hoài An mặc chính là quần áo tình nhân à"

"Khụ!" Hoắc Tùng Quận bình tĩnh tĩnh ăn cơm nãy đến giờ bị sặc một cái, chật vật ho hai tiếng, gương mặt có chút ửng đỏ.

"Không sao chứ." Bạch Hoài An vội vàng giúp anh VỖ VỖ lưng.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Không sao."

Ánh mắt anh nhìn về phía bố mình, phát hiện ông dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn mình, giống như đã thấy rõ việc hôm anh dự định cần phải làm.

Ánh mắt của hai người giao lưu cực kỳ bí ẩn, những người khác không phát hiện, chỉ có mẹ Hoắc như có điều gì suy nghĩ.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Hoài An ngoan ngoãn nghe theo Hoắc Tùng Quân, trang điểm cho mình thật đẹp, nhìn mình trong gương cũng nhịn không được cười ngây ngô, thật là đẹp.

Sau khi chuẩn bị xong, Hoắc Tùng Quân lái xe chở Bạch Hoài An ra ngoài.

Mẹ Hoắc nhìn bên ngoài trời nắng chang chang, lầu bầu trong miệng: "Thời tiết nóng như vậy, bọn nó ra ngoài làm gì, hẹn hò sao? Mặt trời chiếu xuống, nóng rực cả người, hẹn hò cũng sẽ phiền lòng nóng nảy, còn không bằng ở trong phòng, có điều hòa còn mát mẻ, cơ thể Hoài An cũng sẽ dễ chịu một chút. Tùng Quân thật sự không biết thương người..."

Bố Hoắc đi ngang qua mẹ Hoắc, cong môi cười cười, thần thần bí bí nói: "Tùng Quân còn thương người hơn so với trong tưởng tượng của bà, bọn nó nắng to ra ngoài khi trời nắng to thế này, tất nhiên là vì chuyện rất quan trọng"

Bố Hoắc điểm đến mà dừng, mẹ Hoắc thuận theo ý ông nói mà suy nghĩ, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt: "Ông nói là..."

"Tám chín phần mười, đợi bọn nó trở về, bà cứ chờ nghe kỹ tin tức đi." Bố Hoắc làm ra dáng vẻ của một cao nhận, bình chân như vại nói.

Trên mặt mẹ Hoắc lộ ra vui mừng: "Tốt, thật sự là quá tốt rồi."

Mà lúc này, Bạch Hoài An nhìn phong cảnh ven đường qua cửa kính xe, trong lòng suy đoán lung tung, đi con đường này thông hướng đến đâu.

Không lâu sau, xe liền ngừng lại, Hoắc Tùng Quân kéo Bạch Hoài An xuống xe, hai người đứng trước một tòa kiến trúc cao lớn.

Bạch Hoài An nhìn chữ trang nghiêm to lớn phía trên, cả người cũng có chút hoảng hốt, giọng nói thì thầm: "Ủy Ban Nhân Dân."

"Đúng vậy, Ủy Ban Nhân Dân" Hoắc Tùng Quân quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt sáng rực: "Hoài An, chúng ta tái hôn đi."

Bạch Hoài An kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía anh, mặt mũi tràn đầy sự bất đắc dĩ.

"Chúng ta đã sớm ở chung, lễ đính hôn cũng làm rồi, con cũng đã có rồi, em còn có thể làm thế nào?" Cô nói, đột nhiên nở ra một cái cực kỳ tươi tắn, hàm răng tuyết như trắng, khuôn mặt đẹp: "Đương nhiên là đồng ý với anh."

Mặc dù Hoắc Tùng Quân đã sớm biết nàng sẽ đồng ý, nhưng giây phút nghe cô nói ra, vẫn không nhịn được kích động ôm lấy cô, đôi mắt có chút ướt át.

Ngày này anh mong đợi đã rất lâu, cuối cùng cũng tới, anh lại có thể có được Hoài An lần nữa, thật sự là quá tốt rồi.

Bạch Hoài An bị anh ôm trong ngực, nghe tiếng tim anh đập dữ dội, trong lòng cũng hơi có chút chua xót.

Cô lại một lần nữa gả cho Hoắc Tùng Quân, không giống với lần đầu tiên lo sợ bất an, lần

này trong lòng cô tất cả đều là kiên định.

Cổng Ủy Ban Nhân Dân không ít người ra ra vào vào, đều nhìn về phía một đôi trai xinh gái đẹp đang ôm nhau, quanh thân hai người giống như mang theo một vầng sáng, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Trời nắng chang chang, lại bị Hoắc Tùng Quân ôm thật chặt, Bạch Hoài An có hơi nóng, lại thêm những ánh mắt như có như không của người xung quanh, cô không được tự nhiên đẩy lồng ngực Hoắc Tùng Quân: "Được rồi, chúng ta đi vào đi"

Hoắc Tùng Quân buông cô ra, Bạch Hoài An mới chú ý tới vành mắt anh có hơi đỏ, có chút do dự nói: Tùng Quân, anh, không phải anh khóc đấy chứ!

Tải hôn với cô, kích động đến vậy à? Người đàn ông như Hoắc Tùng Quân lại khóc rồi!

Cảm xúc trong lòng Bạch Hoài An khuấy động, trái tim giống như bị kéo một cái, ê ẩm chất chát, vừa hạnh phúc vừa cảm động.

Hoắc Tùng Quân nghe vậy, cực kỳ nhanh vuốt đôi mắt một cái: "Em, em nhìn lầm rồi"

Sau đó dùng bàn tay to kéo cổ tay Bạch Hoài An thủ, bước chân có chút gấp rút đi vào trong Ủy Ban Nhân Dân.

Bạch Hoài An đi theo phía sau anh, nhìn dáng vẻ anh đỏ tại, mím môi len lén c

Lúc xếp hàng xử lý thủ tục, Bạch Hoài An đột nhiên mới nhớ ra: "Giấy tờ của chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Hoắc Tùng Quân lấy ra một cái túi nhỏ bịt kín: "Anh đã chuẩn bị xong lâu rồi."

Giấy ly hôn, thẻ căn cước, hộ khẩu bản còn có ảnh chụp của hai người, toàn bộ đều đầy đủ.

Bạch Hoài An nhíu mày: "Anh chuẩn bị khi nào vậy, tại sao em cũng không biết?"

Hoắc Tùng Quân có chút xấu hổ, anh không dám nói cho Bạch Hoài An, từ khi anh về nhà, anh đã lặng lẽ chuẩn bị những thứ này.

Chuyện Lâm Bách Châu đưa cô đi, đã cho Hoắc Tùng Quân một cảnh báo, một ngày Hoài An chưa trở thành vợ hợp pháp của anh, thì một ngày anh không thể yên tâm.

Không lâu sau đã gọi đến tên hai người, thủ tục rất nhanh đã được giải quyết.

Hai người cầm giấy hôn thú vừa mới ra lò, chỉ ngây ngốc đứng ở đại sảnh, vẻ mặt vừa kích động vừa mừng rỡ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đã rất lâu, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Hai người, hai người là hơn một năm trước, cải đó cái đó..."

Người phụ nữ kia chỉ vào Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, vẻ mặt kích động, có chút nói năng lộn xộn.

Hoắc Tùng Quân nhìn sang, ánh mắt híp híp, Bạch Hoài An nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Người này là ai vậy? Một chút ấn tượng cô cũng không có, nhưng mà nghe giọng nói có cảm giác mơ hồ quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK