Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 445: Lấy công chuộc tội

Phản ứng của ông ta khiến Triệu Khôi Vì hơi bất ngờ.

Anh ấy cau mày: “Tôi không cần phải lừa ông làm gì cả”

Nói rồi anh ấy ném mấy tấm ảnh ra, Diệp Văn Bình nhặt lên, nhìn cô gái trong ảnh, đúng là Diệp Lan rồi.

Cô ta trông hơi tiều tụy, thế nhưng trạng thái vẫn ổn, cũng không có vẻ gì là bị ngược đãi cả.

Diệp Văn Bình lúc này mới tin lời của Triệu Khôi Vĩ: “Con gái tôi sao lại ở trong tay mấy người, Ngô Thanh Nam bảo tôi.”

Vừa nói cái tên này ra, ông ta đã biết mình lộ rồi, vội vàng che miệng lại.

Tuy rằng Triệu Khôi Vĩ đã biết người đằng sau ông ta là Ngô Thành Nam rồi thể nhưng ông ta tự nói ra thì vẫn khác.

“Người đứng sau ông quả nhiên là Ngô Thành Nam”

Biểu cảm của Diệp Văn Bình vừa kinh ngạc vừa ngờ vực, đôi mắt láo liên. Thấy mình bị lộ rồi nhưng vẫn nghĩ đến con gái nên ông ta quyết tâm: “Đúng, người cử tôi qua là Ngô Thành Nam, lần này sở dĩ tôi mạo hiểm đến là vì Ngô Thành Nam dùng con gái tôi Diệp Lan để uy hiếp tôi”

Ông ta vừa nói vừa nghiến răng: “Sau khi tôi vào Hoắc Kỳ, tôi và con gái rất ít khi liên lạc. Thế nhưng mấy ngày gần đây tôi tìm khắp nơi vẫn không thấy con bé đầu. Ngô Thành Nam biết tôi đang tìm con gái, anh ta nói Diệp Lan đang ở trong tay anh ta. Nếu như tôi không làm giúp anh ta chuyện này thì tôi sẽ không bao giờ được gặp con gái tôi nữa”

Diệp Văn Bình nói, khóe mắt ông ta đỏ ửng lên.

Ông ta là một người yếu đuối, không có bản lĩnh, bị Ngô Thành Nam tìm đến bắt giả làm ân nhân của Hoắc Tùng Quân là vì muốn cược một phen, muốn kiếm chút tiền để ông ta và Diệp Lan có thể sống cuộc sống tốt hơn.

Ông ta thừa nhận mình đúng là tham tài, thích hư vinh nhưng so với người thân duy nhất, với đứa con gái duy nhất thì chẳng là cái gì cả.

Thế nhưng ông ta chẳng thể nào ngờ được Ngô Thành Nam lại lừa ông ta. Diệp Lan không ở chỗ Ngô Thành Nam mà bị Hoắc Tùng Quân bắt lại.

Diệp Văn Bình căng thẳng nhìn Triệu Khôi Vĩ: “Mấy người bắt con gái tôi làm gì? Tại sao con bé lại nằm trong tay mấy người, có phải mấy người biết tôi là người do Ngô Thành Nam cử đến nên mới bắt con bé lại không?”

Triệu Khôi Vĩ cạn lời: “Không phải ai cũng vô liêm sỉ như Ngô Thành Nam đầu, tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi quang minh chính đại, không làm mấy chuyện bẩn thỉu đó đầu. Muốn trách thì trách con gái ông không biết điều, vậy mà dám làm loạn trong tiệc đính hôn của tổng giám đốc Hoắc”

Diệp Văn Bình nghe xong thấy chột dạ..

Bởi vì ông ta không có bản lĩnh, Diệp Lan chẳng bao giờ nghe lời ông ta cả, muốn làm gì thì làm. Ông ta làm bố nhưng chẳng biết Diệp Lan đi đâu làm gì, cũng không ngờ cô ta lại to gan như vậy?

“Xin mấy người bỏ qua cho con gái tôi đi, nó còn nhỏ, nhất thời hồ đồ. Chỉ cần mấy người bỏ qua cho nó thì tôi làm gì cũng được, tôi có thể vạch trần Ngô Thành Nam...”

Triệu Khôi Vĩ hất tay, ngắt lời anh ta: “Ông lấy cái gì để mà vạch trần?”

Diệp Văn Bình đơ ra, lúc trước Ngô Thành Nam đúng là có cho người đến tìm ông ta nhưng người này rất cẩn thận, không để lại dấu vết gì cả. Đến cả việc liên lạc cũng để người khác liên lạc, ngoài hai lần gặp mặt ra thì ông ta chưa bao giờ chủ động hẹn gặp Ngô Thành Nam, chưa tiếp xúc bao giờ.

Thấy ông ta ngơ ngác, Triệu Khôi Vĩ hừ một tiếng: “Bây giờ ông chỉ có một cơ hội thôi, có lấy công chuộc tội được hay không thì phải xem ông chọn thế nào rồi”

Diệp Văn Bình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Triệu Khôi Vĩ nói thầm vài câu, mắt ông ta tự dưng trợn to ra.

Rất lâu sau, Diệp Văn Bình đi ra khỏi tòa nhà trụ sở Hoắc Kỳ, đến nơi đã hẹn với người của Ngô Thành Nam từ trước.

Trong con ngõ vừa hẹp vừa tối, chỉ có một chiếc đèn đường ánh vàng, có một người đang đứng cạnh cột đèn.

Diệp Văn Bình hít một hơi thật sâu, đi nhanh qua đó,

Người kia thấy có người đến, bắt đầu cảnh giác, Diệp Văn Bình vội vàng nói: “Là tôi! Tôi mang đồ tổng giám đốc Ngô cần đến đây”

Người đó lúc này mới thả lỏng.

Diệp Văn Bình lần đầu làm chuyện này, ông ta toát mồ hôi hột. “Đồ đâu?” Giọng người kia rất lạnh lùng. Diệp Văn Bình vội vàng đưa một chiếc USB ra: “Tài liệu tổng giám đốc Ngô cần ở trong này hết rồi”

Người kia cầm đồ, nhìn một cái rồi chuẩn bị rời đi, Diệp Văn Bình vội vàng ngăn anh ta lại: “Đợi, đợi đã”

“Còn chuyện gì sao?” Người kia rất thiếu kiên nhẫn.

Diệp Văn Bình nói với vẻ kiêng dè: “Tài liệu này tôi phải mạo hiểm đi lấy đấy, lúc trước tổng giám đốc Ngô có nói chỉ cần tôi lấy được đồ thì sẽ thả con gái tôi về..”

“Biết rồi, biết rồi, buổi đấu giá ngày mai kết thúc là tổng giám đốc Ngô sẽ thả con gái ông ra, lẽ nào ông không tin tổng giám đốc Ngô sao?”

Người kia nói xong, chẳng để Diệp Văn Bình lên tiếng thì đã rời đi rồi. Đến khi người kia đi khuất rồi ánh mắt của Diệp Văn Bình mới trở nên lạnh lùng, bàn tay nắm lại thật chặt.

Ngô Thành Nam và cấp dưới của anh ta là một lũ lừa đảo, rõ ràng con gái ông ta không nằm trong tay bọn họ mà còn dám lừa ông ta, lợi dụng ông ta, quá đáng quá đi mất.

Một chiếc xe dừng lại ở đầu ngõ, Diệp Văn Bình vội vàng chạy qua, mở cửa rồi lên xe.

“Trợ lý Triệu, đồ đã đưa cho bọn họ rồi”

Khóe miệng Triệu Khôi Vĩ cong lên: "Ông làm tốt lắm, tôi đã cho người đưa con gái ông về nơi ông ở rồi. Nhân lúc Ngô Thành Nam đang chuẩn bị cho buổi đấu giá ngày mai, mau đưa con gái ông rời đi đi, đừng về thành phố An Lạc nữa. Ngô Thành Nam độc ác lắm, sau ngày mai chắc chắn sẽ không tha cho hai bố con ông đâu”

Diệp Văn Bình nghe vậy, sợ run cả lên, liên tục gật đầu: “Được, được, tối nay chúng tôi sẽ rời đi ngay”.

Ông ta nói xong, hơi ngập ngừng một chút, gương mặt già nua đỏ hết cả lên, ngại ngùng nói: “Trợ lý Triệu, thực ra, tôi, tôi không phải ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc Hoắc. Năm xảy ra vụ hỏa hoạn đúng là tôi đã đến thành phố An Lạc, thấy khách sạn bị cháy nên đến chỗ gần đó hóng chuyện. Tôi nhát gan, yếu đuối, vô dụng, không thể nào làm mấy chuyện hi sinh bản thân vì người khác được”.

Triệu Khôi Vĩ nghe xong, sắc mặt chẳng khác gì cả, anh ấy gõ gõ ngón tay lên vô lăng, cười lạnh lùng: “Chuyện này tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi phát hiện ra từ đầu rồi, vào ngày đầu tiên ông tìm đến Hoắc Kỳ ấy”

Diệp Văn Bình rất bất ngờ: “Đây là chuyện mười mấy năm trước rồi, camera của khách sạn cũng hỏng hết rồi, có rất ít người chứng kiến, Ngô Thành Nam là một trong số đó. Mọi chi tiết đều do anh ta kể cho tôi, bảo tôi nói vậy. Tôi biết còn nhiều hơn những gì nhà họ Hoắc điều tra được, sao tổng giám đốc Hoắc lại biết được?”.

Ông ta thực sự thấy chuyện này rất khó tin, đồng thời cũng rất tò mò, hỏi Triệu Khôi Vĩ.

Tâm trạng Triệu Khô Vĩ tốt. Dù sao thì sau ngày mai chuyện này cũng sẽ bị lộ ra thôi. Anh ấy cũng không nhỏ nhen, nói với Diệp Văn Bình: “Chuyện này rất trùng hợp, người cứu tổng giám đốc Hoắc của chúng tôi không phải ai khác mà chính là bố vợ của anh ấy. Tổng giám đốc Hoắc và mợ chủ gần đây cũng mới biết”.

Khi tổng giám đốc Hoắc nói chuyện này với anh ấy, Triệu Khôi Vĩ cũng thấy rất khó tin.

Chuyện này trùng hợp quá, tiểu thuyết cũng chẳng dám viết thế này, thế nhưng nó lại là sự thật.

Chỉ có thể nói đây là định mệnh thôi.

Biểu cảm của Diệp Văn Bình rất kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cảm thán: "Thần kỳ thật”

Chiếc xe rất nhanh thôi đã đến dưới nhà Diệp Văn Bình. Ông ta vừa mới xuống xe thì đã thấy một cô gái đang đứng dưới tầng, ánh đèn rất tối thế nhưng nhìn dáng thì vẫn có thể nhìn ra đó là con gái ông ta Diệp Lan.

Mắt Diệp Văn Bình hơi dưng dưng, chưa nói gì thì Diệp Lan đã xông đến ôm ông ta thật chặt: “Bố, chúng ta đi thôi, chúng ta rời khỏi thành phố An Lạc thôi.”

Diệp Lan mặc một chiếc áo phông trắng, trên mặt không có chút son phấn nào. Cô ta thế này trông mới đúng độ tuổi, rất non nót.

Cô ta cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, lúc trước bị sự hào nhoáng làm mờ mắt, bị Ngô Thành Nam dụ dỗ nên mới có suy nghĩ không đúng đắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK