Chương 380: Cậu không thành thật chút nào
Đêm nay, Hoắc Tùng Quân đúng là có chút chừng mực, nhưng vẫn khiến Bạch Hoài An mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay.
Cô mệt mỏi đến ngủ thiếp đi.
Việc thu dọn tàn cuộc vẫn là do Hoắc Tùng Quân làm, rõ ràng anh đã mất rất nhiều sức, nhưng trên mặt lại không có chút nào mệt mỏi nào, ngược lại là tràn đầy sinh lực.
Cuối cùng, anh mãn nguyện ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, lúc chìm vào giấc ngủ, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng còn vẽ lên một nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tùng Quân lại là người mở mắt trước. Không nỡ đánh thức Bạch Hoài An, anh mặc lại bộ đồ ngủ cho cô, bề ngang người cô như ngày hôm qua rồi đưa đến cửa nhà Sở Minh Nguyệt
Trên đường có một người lớn tuổi đang ra ngoài đi dạo, nhìn dáng vẻ của hai người còn sững sờ hồi lâu.
Hoắc Tùng Quân da mặt dày, bế Bạch Hoài An không thèm chớp mắt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn là Bạch Hoài An còn chưa tỉnh, nếu bây giờ tỉnh lại, có lẽ cô sẽ lại xấu hổ chết mất.
Đến cửa nhà Sở Minh Nguyệt, anh đặt Bạch Hoài An xuống, nhéo đôi má mềm mại của cô: “Hoài An, dậy nhanh lên”
Bạch Hoài An mơ màng tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Tùng Quân đang phóng to trước mắt, cô sửng sốt một hồi, nhìn xung quanh mới phát hiện mình đã trở lại của nhà Sở Minh Nguyệt.
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tại sao em lại ở đây?”
Nếu không phải cơ thể có có cảm giác khác lạ, có còn tưởng rằng mình đã không rời khỏi đầy cả đêm qua.
Hoắc Tùng Quân vừa bất lực vừa yêu chiều nhéo mũi cô: "Anh bế em đến đây đấy, em ngủ say như heo vậy, đi hết một đoạn đường cũng không có phản ứng
Nghe vậy, Bạch Hoài An cười ngại ngùng, tiến tới siết lấy cảnh tay của Hoắc Tùng Quân nịnh nọt: “Vất vả cho Tùng Quân của chúng ta rồi, là do anh quá khỏe, bế em mà không có chút nghiêng ngả nào, vậy nên em mới có thể ngủ say như thế, sao anh lại tuyệt quá vậy?”
Hoắc Tùng Quân vô cùng thích thú trước những lời nịnh hót của cổ, hất cằm lên, vừa định nói thì cửa nhà Trần Thanh Minh ở đối diện lại mở ra.
Anh ta vẫn cầm cái túi rác tối qua chưa ném ra ngoài, bốn mắt lại nhìn nhau. Trần Thanh Minh than thở, khóc không ra nước mắt: "Sao lại tới nữa rồi, hai người đủ rồi đấy”
Bạch Hoài An cũng không nói nên lời: “Tại sao anh luôn xuất hiện đúng lúc, quấy rầy người khác yêu nhau vậy hả? Anh sẽ bị sét đánh đấy.”
Hoắc Tùng Quân cũng dùng ánh mắt khó chịu nhìn anh ta, thấp giọng nói: "Trần Thanh Minh, sao anh lại nhàn rỗi như vậy, chỗ nào cũng thấy mặt!”
Đã bao nhiêu lần anh ta quấy rầy khoảnh khắc thân mật của anh và Hoài An rồi!
Trần Thanh Minh bị hai người phu xướng phụ tùy, khiến bản thân cũng chút mơ hồ, nhất thời nghĩ rằng đó thực sự là lỗi của mình.
Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An thành công tẩy não anh ta, thấy anh ta ngơ ngác đứng ở cửa, hai người cùng nhìn nhau bật cười.
Trần Thanh Minh nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai người, lúc này mới nhận ra, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng lên, nhịn một hồi lâu mới phun ra được ba chữ: “Cầu nam nữ!”
Nói xong, anh ta lại đóng cửa, cầm túi rác trong tay mang vào trong.
“Anh nói Trần Thanh Minh có ngốc không, anh ta định giữ túi rác này bao lâu nữa, anh ta hoàn toàn có thể nhờ anh đem xuống mà."
Bạch Hoài An phun ra một câu, lấy ra chìa khóa dự phòng Sở Minh Nguyệt đưa cho để mở cửa, quay sang Hoắc Tùng Quân, nói: "Anh mau về đi, mau ngủ một giấc, lát nữa còn phải đi làm”
Tối hôm qua, Hoắc Tùng Quân vừa mới giải quyết cơn đói khát, được ăn ngon lại muốn ăn thêm, vừa nghĩ đến chuyện lại phải xa có thêm một ngày liền thở dài.
Thấy cô vui vẻ đi vào, anh đưa tay kéo cổ cô lại, đè đầu cô ra sau hôn mãnh liệt rồi mới buông ra, anh khàn giọng nói: "Không có lương tâm"
Sau khi hôn xong, Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng buông cô ra.
Bạch Hoài An loạng choạng trở lại giường lớn trong phòng ngủ, lúc nằm xuống, hai má vẫn còn đỏ ửng, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Lúc này, Sở Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng chào hỏi: “Hoài An, chào buổi sáng”
Cô ấy có vẻ uể oải chưa tỉnh hẳn, vẫn còn chút mơ màng.
Bạch Hoài An thì đang chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy mà Hoắc Tùng Quân vừa trao, còn chưa kịp phản ứng đã vô thức đáp lại: “Chào buổi sáng”
Sở Minh Nguyệt ghé sát vào người cô, vòng tay qua cổ cô, vừa liếc mắt một cái, mũi của cô ấy đột nhiên chuyển động.
Cơn buồn ngủ trong mắt cũng biến mất, cô ấy ghé vào cổ Bạch Hoài An, khịt khịt mũi như một con cún con, ánh mắt nhìn Bạch Hoài An như thiêu đốt.
“Bạch Hoài An, cậu không thành thật chút nào.”
Ngữ điệu mờ ám, giọng nói cất lên, lộ ra chút trêu chọc vui vẻ.
Bạch Hoài An lập tức thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình, đối diện với đôi mắt đã nhìn thấu mọi thứ của Sở Minh Nguyệt, có chút chột dạ: “Cái gì, không thành thật cái gì chứ, Minh Nguyệt, cậu đang nói linh tinh gì vậy.”
“Người cậu có mùi sữa tắm mới, mùi chanh, rất nồng, chắc chắn là vừa tắm chưa được bao lâu.”
Sở Minh Nguyệt nhướng mày ngắt lời cô, trong mắt hiện lên vẻ tự tin vô cùng: “Mà sữa tắm của tớ không phải mùi chanh. Nếu tớ nhớ không lầm, cậu vẫn luôn thích mùi hương này, ở nhà thường chuẩn bị loại này mà nhi...”
“Tối hôm qua cậu về nhà ngủ phải không?” Bạch Hoài An cũng phải bồi phục: “Minh Nguyệt, cậu không làm thám tử thì thật tiếc”
Thấy cô thừa nhận, trong mắt Sở Minh Nguyệt lóe lên vẻ đắc ý: "Còn có một chuyện rất quan trọng mà tớ không nói, Hoài An, chắc là cậu chưa soi gương”
Hả?
Bạch Hoài An tỏ vẻ khó hiểu.
Ngón tay mảnh khảnh của Sở Minh Nguyệt xẹt qua môi cô, nụ cười vô cùng đen tối: “Miệng của cậu sưng hết lên rồi, trên xương quai xanh còn có dấu hôn”
Âm một cái, Bạch Hoài An cũng muốn tự kỷ đến nơi rồi. Hoắc Tùng Quân thậm chí còn không có nhắc nhở cô.
Bạch Hoài An từ từ thu mình vào trong chăn, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dứt khoát nhét cả người vào trong.
Sở Minh Nguyệt thấy bộ dáng quấn kén của cô thì mỉm cười, vòng tay ôm cô qua lớp chăn an ủi: “Này, ngại ngùng gì chứ? Hoắc Tùng Quân nhà cậu thích cậu đến vậy cơ mà”