Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 449: Nói ra chân tướng

Ông cụ Ngô là người vô cùng để tâm tới nhan sắc của mình, sau khi về già, mỗi lần có tóc bạc là ông cụ phải nhuộm đen lại ngay, để bản thân trông có sức sống hơn. Nhất là mỗi lần đi gặp ông nội Hoắc, ông cụ lại càng trau chuốt tỉ mỉ hơn, giống như là để ganh đua so sánh vậy.

Thế nhưng hôm nay, ông nội Hoắc phát hiện trên đỉnh đầu ông cụ xen lẫn không ít tóc bạc, tuy là đã được chải gọn gàng, thế nhưng so với dáng vẻ trước kia thì khác một trời một vực.

Nhất định là ông cụ Ngô đã gặp chuyện gì rồi.

Ông nội Hoắc nhìn ông cụ Ngô - người háo thắng ganh đua với mình cả một đời, rồi quay người chỉ chỉ về phía sô pha: “Ngồi đi”.

Ông cụ Ngô liếc mắt ra hiệu cho thư ký ở sau lưng, thư ký đặt đồ xuống rồi rời đi.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai ông lão.

Hai người ngồi đối diện với nhau, ông nội Hoắc pha một ấm trà ngon, rót ra chén, đẩy về trước rồi mới đưa mắt nhìn ông cụ Ngô: “Có việc gì phiền lòng thì nói ra tôi nghe xem nào”

Ông cụ Ngô nhìn hơi nước bốc lên, lượn lờ trước mặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi tới đây đầu tiên là để xin lỗi, nhà chúng tôi.”

Đến đây, ông cụ hơi ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Ngô Thành Nam nhà chúng tôi bởi vì bị thương ở chân nên tính tình có chút bướng bỉnh khó bảo, thêm nữa lại bị nhà họ Trương từ hôn ngay ở buổi lễ đính hôn, từ đó trở đi nó thay đổi hoàn toàn, đã gây ra một số chuyện không tốt”

Ông cụ Ngô nói, có hơi áy náy nhìn về phía ông nội Hoắc, vẻ mặt khó xử: “Những lời đồn đại về cháu dâu nhà ông đều là do Ngô Thành Nam sai người truyền đi”

Vẻ mặt của ông nội Hoắc vẫn không hề thay đổi, chậm rãi uống ngụm trà, lông mày hơi nhướng lên: “Chuyện này thì tôi biết”

Những tin đồn vừa mới được tung ra, nhà họ Hoắc đã ngay lập tức đi điều tra, cho dù Ngô Thành Nam làm việc có kín kẽ đến đâu, thì bọn họ vẫn điều tra ra được. Ngay khi vừa có kết quả, mẹ Hoắc đã nổi cơn thịnh nộ, hùng hùng hổ hổ muốn đi tìm Ngô Thành Nam để tính sổ, nhưng lại bị ông nội Hoắc ngăn cản.

Với những thứ như tin đồn, bạn càng so đo, càng sốt ruột huy động nhân lực để làm sáng tỏ, thì sẽ chỉ đem lại tác dụng ngược, sẽ càng kích thích những lời nghị luận của người khác. Bây giờ Hoài An còn đang mang thai, không thể chịu được kích thích, điều mà bọn họ chỉ có thể làm lúc này chính là dập tắt những lời đồn đại. Không có bằng chứng chính xác, chỉ là nói miệng truyền tại, tin đồn sẽ chẳng mấy mà tự động tiêu tan.

Tuy nhiên, ông nội Hoắc không cho người đi tìm Ngô Thành Nam tính sổ, nhưng chuyện này không có nghĩa là ông tức giận trước hành vi của anh ta.

Nhìn ông cụ Ngô ở đối diện đang cúi gằm mặt, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, ông nội Hoắc nặng nề thở dài một cái: “Ông Ngô, tôi và ông quen biết nhau nhiều năm rồi, tôi càng biết rõ tính tình của ông. Lúc còn trẻ ông kiêu ngạo biết bao nhiêu, đã bao giờ tự hạ thấp bản thân trước mặt người khác đâu. Vậy mà bây giờ, ông nhìn lại ông xem, tuổi già sức yếu rồi mà vẫn phải đồn đáo chạy Đông chạy Tây vì cháu trai, cúi đầu nhận tội với người khác, để người ta cười cho..”

Ông cụ Ngô nghe vậy, những ngón tay gầy guộc chậm rãi siết chặt lại, trong thâm tâm vừa thẹn vừa tức, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, những lời mà ông nội Hoắc nói không hề sai.

Hồi còn trẻ, Ngô thị gặp phải khó khăn, suýt chút nữa thì phá sản, ông cụ Ngô cũng cố gắng vượt qua được, chưa từng cầu xin ai một câu bao giờ, ấy vậy mà lúc này, ông cụ lại cúi đầu xin lỗi người khác, để cho người đời chế giễu.

Ông nội Hoắc chú ý đến nét mặt của ông cụ Ngô, ngừng lại đúng lúc, ánh mắt chứa đầy ý tứ sâu xa.

“Ông có còn nhớ rõ những lời tôi nói trong buổi lễ đính hôn trước đó hay không?”

Nghe thấy những lời này, ông cụ Ngô hơi sửng sốt một chút.

Ông nội Hoắc nhìn thấy vẻ sững sờ trên gương mặt ông cụ Ngô, không khỏi thở dài. Cái ông Ngô này quả nhiên là không để lời nói của mình trong lòng mà, mình đã ám chỉ đến thế rồi mà ông ta vẫn chưa từng suy nghĩ sâu hơn ở phương diện này.

Nhưng mà như thế thì cũng bình thường thôi, nếu đổi lại là mình, cô đơn lầm lũi một mình, con gái đi lấy chồng, còn đứa con trai duy nhất thì bỏ nhà ra đi, sau đó cháu trai đột nhiên tới cửa mang theo tin dữ - cả con trai lẫn con dâu đều đã chết, lại còn có cả bức thư do con trai tự viết...

Đau buồn lẫn lộn, còn có các loại chứng cứ, e rằng ông ta muốn nghĩ cũng không nghĩ nổi, lập tức tiếp nhận đứa cháu này.

Mà Ngô Thành Nam được ông cụ Ngô tự tay nuôi nấng nhiều năm như vậy, dành nhiều tâm huyết bồi dưỡng như thế, cho dù không phải là cháu trai ruột thì cũng chẳng khác ruột thịt là bao.

Ông nội Hoắc phân vân không biết có nên nói việc giám định huyết thống cho ông cụ Ngô biết hay không, chỉ sợ ông cụ không tiếp thu được. Ông cụ Ngô cũng đã lớn tuổi, đột nhiên bị kích thích, chỉ sợ rằng cơ thể không chịu nổi, đến lúc đó nhỡ xảy ra chuyện gì ngay tại nhà họ Hoắc thì chỉ e rằng mình sẽ hối hận cả một đời.

Ông cụ Ngô thấy sắc mặt của ông nội Hoắc không ngừng thay đổi, ánh mắt phức tạp, thế nhưng xoắn xuýt một hồi lâu vẫn không thấy ông ấy nói gì.

Cho rằng ông nội Hoắc hẳn là có điều gì khó nói, ông cụ cũng không phải là người hay làm khó người khác, nên khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, ông không muốn nói thì không cần phải nói đầu. Hôm nay tôi và Ngô Thành Nam cãi nhau ầmĩmột trận, từ giờ tôi không muốn xen vào chuyện của thằng bé nữa”

Ông nội Hoắc nghe xong thì vô cùng hứng thú, hỏi: “Hai ông cháu nhà ông cãi nhau ư? Vì chuyện gì?”

Vừa nói dứt lời, ông nội Hoắc chợt nhớ ra hồi nãy, khi ông cụ Ngô xin lỗi mình, lúc nhắc đến Ngô Thành Nam thì hơi ngập ngừng, giọng điệu có vẻ kỳ lạ. Nếu như ông cụ Ngô đã thất vọng

hoàn toàn đối với Ngô Thành Nam, vậy thì mình có thể cân nhắc nói ra việc kiểm tra huyết thống...

Ông cụ Ngô vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân, không phát hiện ánh mắt kỳ lạ lại xen chút phấn khích của ông nội Hoắc, trả lời: “Còn không phải là vụ đấu thầu hôm nay đấy, nhà họ Ngô tiếp nhận một phần nhỏ sản nghiệp của nhà họ An, thế nhưng tranh giành mấy khối đất hoang ở xung quanh cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù sau này có đầu tư thêm tiền vào đó đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ là thua lỗ mà thôi.”

“Tôi đã nhắc nhở Ngô Thành Nam rất nhiều lần rồi, nhưng mà thằng bé không nghe, cứ khăng khăng muốn cạnh tranh với Hoắc Kỳ nhà ông. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, tôi không bảo bạn được nữa, thậm chí thằng bé còn tỏ thái độ khó chịu với ông nội của nó nữa cơ đấy”

Ông cụ Ngô kể lại, vẻ mặt buồn rầu, giọng điệu vô cùng thất vọng.

“Giờ đây, đôi khi tôi tự hỏi liệu Ngô Thành Nam có phải là cháu ruột của nhà họ Ngô chúng tôi hay không. Mặc dù trước đó bố thằng bé cũng giận dỗi với tôi, bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của tình yêu, thế nhưng trong công việc vẫn luôn giữ được lý trí, tính cách ôn hòa, khác một trời một vực so với bộ dạng bướng bỉnh của Ngô Thành Nam”

Không biết làm sao mà ở nhà họ Hoắc, ngồi trước mặt ông nội Hoắc, ông cụ Ngô lại có thể thổ lộ hết nỗi niềm tâm sự, kể hết những chuyện tích tụ trong lòng, có cảm giác như trút được gánh nặng.

Ông cụ biết rõ con người của ông nội Hoắc, ông ấy sẽ không truyền những lời này ra ngoài. Ông cụ Ngô và ông nội Hoắc cả đời làm đối thủ của nhau, vừa là địch, nhưng cũng vừa là bạn, bây giờ lớn tuổi rồi, cũng chỉ có một người như vậy để thổ lộ mà thôi.

Ông cụ Ngô trút hết những tâm sự trong lòng, không hề để ý tới đôi mắt của ông nội Hoắc càng ngày càng sáng. Nhất là khi nghe thấy câu nói "đôi khi tôi tự hỏi liệu Ngô Thành Nam có phải là cháu ruột của nhà họ Ngô chúng tôi hay không”, hô hấp của ông nội Hoắc gấp gáp hơn mấy phần.

Ông nội Hoắc rất muốn ngắt lời ông cụ Ngô, rồi nói cho ông ta biết rằng Ngô Thành Nam không phải là cháu trai nhà họ Ngô đâu, nó là đồ giả mạo!

Thế nhưng ông nội Hoắc vẫn kiên nhẫn lắng nghe, chăm chú quan sát biểu cảm của ông cụ Ngô từ đầu đến cuối, xem xem liệu ông ta chỉ đơn giản là giận dỗi với Ngô Thành Nam, giận nó không nghe lời, hay là thực sự thất vọng về nó.

Càng quan sát, ông nội Hoắc lại càng vui mừng, cho dù ông cụ Ngô có nói gần nói xa, thì vẻ mặt và động tác của ông ta đều thể hiện sự thất vọng đối với Ngô Thành Nam.

Chờ ông ta nói xong, ông nội Hoắc hít sâu một hơi, trong lòng hạ quyết tâm, ánh mắt sáng rực nhìn về phía ông cụ Ngô..

Ông cụ Ngô bị ánh mắt ấy dọa sợ, hơi sửng sốt một chút: “Làm, làm sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK