Bị Ngô Tiêu Thị ôm lấy thắt lưng, toàn thân Châu Hữu Thiên đều cứng ngắc, đầu hơi ngửa về phía sau, chau mày lại.
Thật lâu mới hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Ngô Tiêu Thi tựa vào ngực anh ta, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng đắc ý, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào như cũ: "Vừa nãy tôi đi mua đồ trở về, kết quả đi vào trong hẻm nhỏ bị người ta theo dõi... tôi, tôi sợ gần chết"
Cô ta nói, ngón tay run rẩy chỉ về một hướng: Hắn ta ở chỗ này, vừa nãy cứ đi theo tôi mãi, tôi đi tới đâu hắn ta cũng theo tới đó, tôi thực sự không hết cách, ở thành phố An Lạc tôi chỉ quen biết một mình anh thôi."
Châu Hữu Thiên nhìn về phía cô ta chỉ, quả nhiên nhìn thấy bóng của một người đàn ông, người kia giống như phát hiện ra ảnh mắt ánh mắt của anh ta, do dự một chút, vội vã chạy đi mất.
"Nếu không phải vừa nãy bắt gặp cải cửa hàng tiện lợi này, nói không chừng tôi đã bị hắn ta thần không biết quỷ không hay..." Ngô Tiêu Thị nói không được, ngửa đầu nhìn anh ta, nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Thấy người đó đi rồi, mới buông thắt lưng anh ta ra, thận trọng nói: "Thật xin lỗi, tôi, tôi không nên tìm anh, trước đó tôi đã từng nói muốn tránh hiềm nghi với anh, thật xin lỗi, bây giờ anh, anh đi đi, một mình tôi có thể về được."
Sắc mặt Ngô Tiêu Thị tái nhợt, còn dáng vẻ thì vô cùng sợ hãi.
Lúc này Châu Hữu Thiên làm sao có thể để một mình cô ta về nhà được, huống chi vừa nãy cô ta còn bị kinh hãi, về tình về lý, anh ta cũng không thể để cô ta về nhà một mình.
Bỏ đi, đã đưa thì đưa cho trót vậy.
"Lên xe, tôi đưa cô về nhà"
Ngô Tiêu Thị nghe thấy vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, sửng sốt một chút, sau đó điên cuồng lắc đầu: "Hay là thôi đi, tôi tự mình đón xe về cũng được, không phải anh ở cùng bạn gái anh sao? Ban đêm anh đột nhiên ra ngoài, cô ấy nhất định sẽ lo lắng, hay là về sớm một chút đi."
Do dự một chút, cô ta mấp máy môi, giọng nói có hơi khàn khàn: "Đừng để cô ấy hiểu lầm"
Châu Hữu Thiên nghe cô ta nhắc đến Sở Minh Nguyệt, đột nhiên sửng sốt một chút, trong lòng thoáng qua sự áy náy vô cùng, lần này anh ta đến đây, dùng một cái cớ khác, cũng coi như là đang lừa gạt cô ấy.
Hôm nay Sở Minh Nguyệt phí nhiều công sức lớn như vậy, làm một bàn đồ ăn cho anh ta, đổi xử với anh ta tốt như vậy.
Trong lòng Châu Hữu Thiên càng lúc càng áy náy.
Ngô Tiêu Thi nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh ta, cúi đầu, ngón tay siết lại thật chặt, quay người đi ra bên ngoài.
Suy nghĩ của Châu Hữu Thiên bị động tác đột nhiên này của cô ta kéo về, vô thức liền níu tay cô ta lại: "Cô đi đâu?"
Ngô Tiêu Thị cười khổ một tiếng: Còn có thể đi đâu nữa, tôi đón xe về nhà, cũng không thể để anh đưa tôi về nhà được, bằng không thì có lẽ anh lại nói tôi có tâm tư khác với anh, dù sao đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc."
Châu Hữu Thiên nghe vậy, mấp máy môi, cuối cùng lòng vẫn chìm xuống: "Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà, bây giờ là ban đêm, phụ nữ như có một mình đón xe không an toàn"
Anh ta nghĩ Ngô Tiêu Thị có thể nói ra những lời này, hẳn là không có tâm tư khác với anh ta.
Ngô Tiêu Thi giả vờ do dự, nhưng đáy lòng đã vui như mở cờ, căng thẳng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy thì làm anh phiền rồi."
Sau khi lên xe, Ngô Tiêu Thị rất tự nhiên lên tay lái phụ, nhìn thấy phía trên có cái gối ôm trắng nõn nà, còn có một số vật do dụng nhỏ của con gái, ánh mắt lấp lóe.
Trong lòng cảm thấy lạ lạ.
Châu Hữu Thiên rất thích xe, lúc học đại học ở trường, lúc đó đa phần số học sinh vẫn đi xe đạp đi học, còn anh ta thì thường xuyên lái xe đi học và ra ngoài chơi.
Khi đó cô ta vẫn là bạn gái của anh ta, nhưng anh ta cũng không cho phép cô ta đem một ít đồ dùng cá nhân của mình để trên xe anh ta.
Nhưng bây giờ, trên tay lái phụ gần như đều là đồ dùng của con gái.
Không có chút bất ngờ nào, đây là đồ của bạn gái anh ta.
Ngô Tiểu Thi vừa muốn ngồi xuống, tuần cảnh đã lấy cái đệm nhỏ của Sở Minh Nguyệt qua, đặt sau lưng của mình.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô ta, Châu Hữu Thiên giải thích nói: "Bạn gái của tôi không thích người khác đụng vào đồ của cô ấy, xin lỗi"
Ngón tay Ngô Tiêu Thị siết lại thật chặt, hừ lạnh trong lòng, vừa nãy cô ta đã ôm anh ta, cũng coi như là đụng vào đồ của bạn gái anh ta rồi đúng không!
Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì, ngồi vào vị trí, cài dây an toàn cẩn thận.
Trên đường đi, lúc mới bắt đầu hai người đều không nói chuyện, vẫn là Ngô Tiêu Thi mở máy hát, bắt đầu nói nhăng nói cuội, nói chuyện công việc, cuối cùng nói tới chuyện trong đại học.
Giọng nói của cô ta rất bình thường cũng không có mập mờ, rất biết cách nói chuyện, Châu Hữu Thiên cũng không tự giác bị cô ta từ từ đưa vào trong hồi ức, lúc đến nơi, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Sau khi Ngô Tiêu Thị xuống xe, Châu Hữu Thiên vốn chỉ muốn chạy xe về nhà, kết quả nhìn thấy Ngô Tiêu Thị đứng ở dưới lầu, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn xe của anh ta giống như muốn khóc lên vậy.
Hắn có chút không hiểu, nhưng mà thấy cô ta như vậy, cũng không thể nào xem như không thấy gì.
Châu Hữu Thiên xuống xe, đi đến trước mặt cô ta, hỏi: "Sao lại không lên nhà?"
Ngô Tiêu Thi cắn môi dưới, sắc mặt hơi trắng bệch: "Tôi không chắc chắn người hôm nay theo dõi tôi là suy nghĩ lúc nhất thời, hay là đã có âm mưu từ trước, tôi sợ hắn ta biết tôi ở một mình, mới lựa chọn tối để ra tay, tôi, tôi không dám lên lầu một mình."
Châu Hữu Thiên "shh" một tiếng, cảm thấy có chút phiền phức, nhưng mà cô ta nói cũng không phải không có lý.
Dù sao lúc nãy bọn họ cũng không bắt người kia lại hỏi cho rõ ràng.
"Tôi đưa cô lên vậy."
Ngô Tiêu Thị vẫn giả vờ một hồi rồi mới đồng ý.
Không lâu sau đã đi đến nhà cô ta, Ngô Tiêu Thi nhận lấy cái túi trong tay Châu Hữu Thiên, nhìn thấy đồ vật bên trong, ánh mắt sáng lên, nói với Châu Hữu Thiên: "Có muốn uống ly trà hay không, tôi thấy ánh mắt của anh có hơi rã rời, một lát nữa còn phải lái xe về nhà, nếu như buồn ngủ trên đường, vậy thì tương đối nguy hiểm"
Châu Hữu Thiên vội vàng từ chối: "Không cần đầu không cần đâu, tôi chạy rất nhanh là có thể về đến nhà rồi, bạn gái tôi đang ở nhà chờ tôi"
Buồn cười, anh giấu Sở Minh Nguyệt tới gặp cô ta, đã là một chuyện rất không tốt rồi, khi đó cô ta đang đứng trong nguy hiểm, anh ta gấp gáp cứu người, bây giờ nguy hiểm đã qua, anh ta sẽ không ở lại đây uống trà.
Đây quả thật là tình ngay lý gian, nếu như bị Sở Minh Nguyệt biết được có miệng cũng nói không rõ.
Ngô Tiêu Thị thấy, cụp xuống mi mắt: "Anh vẫn còn đề phòng tối đúng không?"
Châu Hữu Thiên không nói gì, nhưng không cần nói cũng biết.
Ngô Tiêu Thị cười khẽ một tiếng: "Chỉ là uống ly trà thôi mà, tôi mua trà nâng cao tinh thần, cũng có công hiệu dưỡng sinh, cũng là thấy mấy ngày nay anh ngủ không ngon, nên tôi mới đề nghị như vậy, nếu anh đã không muốn nhận thì bỉ đi. Nhưng hôm nay anh giúp đỡ tôi, tôi cũng nên trả ơn, ta suy nghĩ, nên trả ơn anh như thế nào đây?"
Châu Hữu Thiên nghe xong, sắc mặt căng thẳng, bây giờ anh ta vô cùng sợ nghe hai chữ "trả ơn" này từ miệng Ngô Tiểu Thi.
Hai chữ này vừa nói ra, khiến anh ta cảm thấy có loại ảo giác sắp bị Ngô Tiếu Thi quấn lấy.
"Tôi uống, tôi uống ly trà này rồi, cô cũng đừng có nói đến chuyện trả ơn hay không trả ơn nữa, bởi vì hôm nay bất kể là cô hay những người bạn khác của tôi, gặp phải chuyện này, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Châu Hữu Thiên không có chút che giấu ý nghĩ của mình, rất chân thành nói ra, cũng là mang lòng tránh hiểm nghi.
Ngô Tiêu Thi cắn răng, hé miệng cười một tiếng: "Ừm, tôi biết rồi."
Châu Hữu Thiên bị đưa vào trong nhà.
Anh ta vô cùng câu nệ ngồi trong phòng khách, cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, gửi tin nhắn cho Sở Minh Nguyệt, hỏi cô ấy đã ngủ chưa, bảo cô ấy ngủ sớm một chút, không
nên thức đêm.
Nhưng qua thật lâu, bên kia cũng chưa trả lời.
Châu Hữu Thiên nghĩ có lẽ cô ấy đã ngủ rồi, mới cất điện thoại đi.
Lúc này, Ngô Tiêu Thị đã bưng trà ngon đã pha xong đến, một cái ấm trà, hai cái ly chén.
Cô ta rót cho hai người mỗi người một ly.
Châu Hữu Thiên thấy vậy, trong lòng có hơi thả lỏng một chút. Từ anh ta đi vào trong gian phòng này, vẫn luôn duy trì cảnh giác, cho dù Ngô Tiêu Thị nói thế nào, cho dù cô ta ở bên kia pha trà, anh ta cũng không thể nào thật sự buông xuống đề phòng trong lòng.
Nhìn Ngô Tiêu Thị uống ly trà trước mặt cô ta, Châu Hữu Thiên mới cầm lấy ly trà trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Trà vào miệng mùi thơm ngát, vị trà kéo dài, đúng thật là trà ngon.
Ngô Tiêu Thi thấy anh ta thích, lại rót cho anh ta một chén nữa, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta, thần thái dịu dàng.
Từ từ dẫn dắt cảm xúc của Châu Hữu Thiên, chiêu này là đòn trí mạng của Ngô Tiêu Thi, cô ta thường xuyên dùng chiêu này đến đối phó với bệnh nhân của mình, những người có bệnh thần kinh kia, luôn luôn có tính cảnh giác rất cao.
Ngô Tiêu Thị đã dùng quen chiêu này từ lâu, nó cũng rất hữu dụng với Châu Hữu Thiên.
Tinh thần của Châu Hữu Thiên quả thật càng ngày càng buông lỏng, cũng không biết có phải là sắc mặt mình không kéo căng như vậy nữa không, một cơn buồn ngủ ập đến.
Anh ta dụi dụi con mắt, nhìn gương mặt thanh tú dịu dàng của Ngô Tiêu Thi, thì thầm nói: "Khoảng thời gian này tôi ngủ không ngon, hình như thật sự có hơi buồn ngủ."
Ngô Tiêu Thị nhìn mí mắt anh từ từ rũ xuống, có hơi do dự: "Anh như vậy, sao có thể lái xe về nhà, tôi gọi người chở anh về."
"Không, không cần" Châu Hữu Thiên miễn cưỡng tỉnh táo lại, ẩn ẩn huyệt thái dương: "Bây giờ chắc chắn Minh Nguyệt đã ngủ rồi, tôi trở về sẽ đánh thức cô ấy, tôi vẫn nên đi tìm khách sạn gần đây vậy."
Giấc ngủ của Sở Minh Nguyệt rất nhẹ, anh ta trở về chắc chắn sẽ đánh thức cô ấy, nếu như bị cô ấy phát hiện trên người mình có gì không bình thường, nhất định cô ấy sẽ lại suy nghĩ nhiều.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cơn buồn ngủ lại đánh tới, cơ thể lảo đảo một chút.
Ngô Tiêu Thị vội vàng đỡ lấy anh ta, để anh ta dựa trên người mình, ngón tay vịn vào phần thắt lưng cơ bắp rắn chắc của anh ta, mi mắt rủ xuống che lại ý cười trong mắt.
"Hay là anh vào phòng tôi ngủ tạm đi, tôi ở phòng khách."
Lời này vừa nói ra, trong đầu Châu Hữu Thiên như đứt một sợi dây, vội vàng lùi về sau một bước, tránh xa Ngô Tiêu Thị.