Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Làm bạn gái của anh

Hoắc Tùng Quân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Hoài An, hầu hết không ngừng điên cuồng lăn lộn.

Anh thực sự muốn chỉnh đốn cô ngay tại chỗ, nhưng khi nghĩ đến mình quá mức càn rỡ sẽ khiến cô sợ hãi, cho nên đành phải nhìn xuống dưới.

Nhịn đến mức ánh mắt anh đỏ bừng, hô hấp nóng rực.

Bạch Hoài An vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh, cảm giác như một con thú nhỏ bị dã thú nhìn chằm chằm, giống như sắp bị đối phương đem ra ăn thịt, trong lòng không khỏi giật mình.

“Anh… sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

Hoắc Tùng Quân nhẫn nhịn chịu đựng, mở miệng lên tiếng khàn khàn: “Bạch Hoài An, lúc trước vì đồng ý với em, mấy ngày nay anh đã hủy không ít hạng mục có phải em nên hôn anh một cái không?”

Bạch Hoài An mặt đột nhiên nóng lên.

Rõ ràng mọi chuyện hai người họ đều đã làm, nhưng thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của lại tỏ ra đáng thương như vậy cầu xin cô hôn anh một cái, Bạch Hoài An cảm giác còn hơn bị anh ôm ở trên giường, có bao nhiêu ngượng ngùng.

“Cái đó… Được rồi” Cô do dự một chút, vươn những ngón tay thon dài trắng nõn, ôm lấy khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân.

Đôi môi đỏ mọng càng ngày càng gần, Hoắc Tùng Quân không khỏi thở gấp, kết quả là một nụ hôn mềm mại nhát gan đáp xuống má anh.

Hoắc Tùng Quân vốn đang mong chờ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Cái này?

Anh mong đợi nửa ngày, hơn nữa còn phải đóng giả làm trà xanh nam, chỉ nhận được một nụ hôn vào má.

Sau khi nụ hôn của Bạch Hoài An kết thúc, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt phẫn uất của Hoắc Tùng Quân.

“Hoài An, anh không muốn điều này”

Bạch Hoài An chớp chớp mắt, giả bộ vô tội: “Tôi không hiểu anh nói cái gì?”

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đột nhiên trở nên nguy hiểm, khóe môi khẽ cong lên, những ủy khuất vừa rồi đều biến mất: “Vì em nghe không hiểu, anh đành phải chỉ dạy cho em thật tốt mới được.”

Sau khi nói xong, không đợi Bạch Hoài An có phản ứng lại, nhanh chóng liền ôm lấy mặt cô, bàn tay to ghì chặt vào hai má cô, cả người hung hăng cúi xuống.

Hành động dứt khoát, nhưng lực đạo lại vô cùng ôn nhu..

Bạch Hoài An thực sự ngây ngẩn cả người, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to, vô cùng kinh ngạc. Cảm giác được người đàn ông này đang hung hăng giày vò môi mình, toàn thân cô cứng đờ, cũng không biết phải làm sao.

Mấy ngày nay, ở trước mặt cô Hoắc Tùng Quân biểu hiện rất vô hại, đã làm cho cô quên mất Hoắc Tùng Quân là một người đàn ông rất thích mạnh mẽ xâm lược.

Cô rõ ràng có thể cảm thấy hơi thở của anh ngày càng nặng nề hơn, ban đầu Hoắc Tùng Quân dùng hai tay ôm lấy má cô, sau khi hôn được một lúc anh thấy cơ thể Bạch Hoài An căng thẳng, một tay chuyển sang đỡ lấy ót của cô, tay còn lại ôm eo cô, khiến cho cả người có hoàn toàn nằm trong lồng ngực mình.

Ngay lúc bắt đầu, Bạch Hoài An cảm giác được cả người mình bị anh ôm đến không thở nổi, sau đó sức lực dần buông lỏng, đáng lẽ phải nhận ra cánh tay của mình quá chặt, cho nên muốn ôm cô vào trong lòng mình khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Động tác của anh quá nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận và nâng niu, cơ thể căng cứng của Bạch Hoài An dần trở nên mềm nhũn.

Căn phòng rất yên tĩnh, trong căn phòng lớn như vậy chỉ có tiếng thở gấp gáp của hai người, một hồi lâu, Hoắc Tùng Quân mới hơi thả lỏng tay ra những ánh mắt của anh vẫn còn dừng lại trên môi cô, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, liền không khỏi cúi đầu cười một tiếng.

“Hoài An, không cần khẩn trương như vậy. Trước kia chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, em sợ cái gì?”

Bạch Hoài An hoàn toàn không tỉnh táo, sau khi nghe điều này, vừa định mở miệng nói chuyện.

Cả người trông ngớ ngẩn, trong vẻ đẹp mê hoặc còn để lộ ra sự đáng yêu. Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, động tác vốn dĩ nhẹ nhàng lập tức trở nên điên cuồng, công thành đoạt đất.

Trong toàn bộ căn phòng chỉ còn lại thanh âm bất lực của Bạch Hoài An.

Sau nụ hôn vừa rồi, cả người Bạch Hoài An gần như mất hết khí lực, nép vào cổ Hoắc Tùng Quân, hô hấp dồn dập.

Hoắc Tùng Quân trực tiếp ôm cả người cô lên đùi mình, ý bảo cô ôm lấy cổ anh.

Trên người anh vẫn còn vương lại hương chanh thơm mát, là mùi của loại sữa tắm thường dùng, rõ ràng là mùi rất bình thường đã rất quen thuộc, nhưng Bạch Hoài An lại thấy nó khiến cho người ta vô cùng mê muội, có cảm giác trầm luân khó có thể cưỡng lại được.

Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn cô, thấy Bạch Hoài An tóc tai bù xù, hai má ửng hồng, đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi dài, miệng nở nụ cười ngượng ngùng. Thật giống hoa đào tháng ba, đúng là bức người.

Chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến Hoắc Tùng Quân không kiềm được nhịp tim của mình.

Anh cố gắng giữ cho tâm trí bình tĩnh, chính là khiến bản thân mình nhận thức rằng vẫn chưa đến lúc đó, phải từ từ sẽ đến. Nhưng lúc này Bạch Hoài An có biểu hiện lạ, vẻ mặt rất khó chịu.

“Đừng nhúc nhích, em có thể an phận một chút được không?” Anh nghiến răng, trên trán lẩm tẩm mồ hôi, vỗ vai Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An cắn môi dưới, trên mặt đỏ bừng, liếc anh một cái: “Anh… rõ ràng anh là người không an phận”

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Sau khi phản ứng lại, cúi đầu sát lại gần vành tai của cô nhẹ nhàng cắn xuống, trong giọng nói có thể nghe ra được có bao nhiêu đè nén: “Thực sự là bị em bức đến điên rồi”

Nói xong liền đặt cô lên giường, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Bạch Hoài An sững sờ một lúc, sau đó nghe thấy tiếng nước sột soạt từ phòng tắm truyền ra.

Cô cúi đầu cười khúc khích.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Tùng Quân từ trong buồng tắm đi ra, trên người mang theo hơi thở thơm mát, tất cả nhẫn nại mà anh kiềm chế đều tan biến.

Anh gọi điện đặt bữa tối Bạch Hoài An, lấy quà ra, nhét vào tay Bạch Hoài An: “Cái này… tặng cho em”

“Đây là cái gì? Hôm nay cũng không phải là ngày lễ, anh lại tặng quà cho tôi?” Bạch Hoài An tỏ vẻ tò mò.

Hoắc Tùng Quân chỉ thản nhiên cười: “Ngày thường anh cũng muốn tặng quà cho em, mở ra xem thử.”

Bạch Hoài An tò mò mở chiếc hộp ra, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong thì không khỏi sửng sốt một chút.

Bên trong là hai chiếc đồng hồ, một đen một trắng trông giống như đồng hồ cặp giành cho những đôi tình nhân.

Chiếc màu đen đơn giản và thanh lịch, chiếc màu trắng tinh tế và đẹp mắt.

Thấy cô sững sờ, Hoắc Tùng Quân cầm chiếc đồng hồ màu trắng giúp cô đeo vào cổ tay: “Đây là chiếc đồng hồ anh đặc biệt nhờ người làm, nhìn qua thì rất giống một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng chỉ cần em ấn vào nút này, anh liền biết được vị trí của em, chỉ cần em chờ anh, anh nhất định sẽ chạy tới.”

Bạch Hoài An đưa tay lên nhìn, chợt phát hiện ra một chi tiết, viên kim cương ở giữa một số rất đẹp, dưới ánh đèn sáng lấp lánh một cách tinh xảo và chói lọi.

“Đây, đây là?”

“Em phát hiện ra rồi”

Ánh mắt Hoắc Tùng Quân trở nên rất dịu dàng: “Đây là viên kim cương trên nhẫn đính hôn của chúng ta, anh đã dùng nó để làm số trên mặt đồng hồ của em”

Anh nắm lấy những ngón tay của Bạch Hoài An, nhìn cô đang mím môi, với vẻ mặt bàng hoàng, đầy tình cảm: “Hoài An, chờ khi em chấp nhận anh, anh sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, sẽ để tất cả mọi người đều biết đến cuộc hôn nhân của chúng ta. Sau này anh vẫn sẽ luôn yêu thương em.”

Bạch Hoài An hít một hơi, đột nhiên nghĩ đến cuộc hôn nhân ba năm không ai hay biết của mình, trái tim lại nhói đau.

Cô cố gắng rũ bỏ cảm xúc này, liếc nhìn Hoắc Tùng Quân rồi cố nặn ra một nụ cười: “Hiện tại anh còn chưa vượt qua bài kiểm tra, nói tới chuyện hôn nhân có phải quá sớm rồi không?”

Hoắc Tùng Quân vô cùng bất đắc dĩ, chuyện mấy năm trước đều tại anh, cho nên Bạch Hoài An mới dè dặt cự tuyệt như vậy. Anh cũng phải chấp nhận, ai bảo anh mắc nợ cô nhiều như vậy.

“Được rồi, tất cả đều nghe theo lời em, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh, anh lập tức sẽ thông báo cho tất cả mọi người, cũng chuẩn bị hôn lễ.”

Vẻ mặt của anh tràn đầy dung túng, chẳng sợ chuyện cô không dễ dàng tha thứ.

“Nhưng Hoài An, dù sao chúng ta cũng đã hôn qua rồi, em có thể làm bạn gái của anh trước được không?”

Bạch Hoài An đơn giản từ chối: “Không được”

Hoắc Tùng Quân cầm lấy tay cô, cẩn thận xoa nắn: “Vậy thì hôn tiếp được không?”

“Cũng không phải bạn trai bạn gái, danh không chính ngôn không thuận” Bạch Hoài An né tránh tay anh, cười đứng lên, tinh nghịch chớp mắt.

Hoắc Tùng Quân đi theo phía sau cô, tiếp tục thương lượng các điều khoản với cô: “Vậy thì em đồng ý làm bạn gái anh, không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao?”

“Anh đúng là mơ đẹp rồi” Bạch Hoài An khẽ hừ một tiếng.

“Vậy nếu không hôn, ôm một cái được không?”

“Không được, danh không chính ngôn không thuận, không thể”

“Vậy thì danh chính ngôn thuận làm bạn gái của anh đi.”

“Không đời nào”

Cả hai bị cuốn vào một vòng lặp vô tận, giống như hai đứa trẻ.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy bộ dạng đáng yêu tinh nghịch của cô đã trở lại, cũng không nhắc tới chuyện thương tâm về chiếc nhẫn kia nữa, cả người không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn chiếc đồng hồ đen trên tay mình.

Sau đó lại nhìn hai chiếc đồng hồ một đen một trắng trên cổ tay của hai người họ, cảm thấy hài hòa thuận mắt đến khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK