Chương 464: Di chứng sau khi rơi xuống nước
Bạch Hoài An không biết mình chỉ tiện tay an ủi một người, người ta lại mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cô.
Cô được lái xe đỡ ngồi vào trong xe, trên xe mở điều hòa, lúc này cảm giác oi bức quanh quẩn trong lòng mới xua tan bớt.
Đừng nhìn biểu hiện lúc nãy của cô bình tĩnh như vậy, thật ra vào lúc ban đầu thang máy xảy ra chuyện, cô cũng rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó không có người nào có thể cứu được cô, cô chỉ có thể tự cứu mình. May mắn là không phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, mặc dù bị dọa sợ, nhưng không bị thương gì là đã may mắn lắm rồi.
Cô cúi đầu, sờ lên phần bụng dưới bằng phẳng của mình, ánh mắt đầy dịu dàng.
Gặp được chuyện lớn như vậy, lúc vừa bò ra bụng cô có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều, không có chuyện gì nữa rồi.
“Cục cưng thật là ngoan, còn biết đau lòng thay mẹ”.
Giọng nói của cô rất nhẹ, lộ ra dịu dàng. Dù cô biết bây giờ đứa nhỏ chỉ mới là cái phôi thai nhưng cô vẫn nói chuyện với bụng của mình không biết mệt.
Sau khi lái xe sắp xếp xong lên xe nghe được động tĩnh, khóe miệng cũng vui vẻ nở nụ cười
Mợ chủ nhà bọn họ thật sự tính cách rất tốt.
Trước đó vào lúc xảy ra chuyện trong thang máy, tài xế nhất thời bối rối, gọi điện thoại cho nhà họ Hoắc, thông báo cho họ biết việc này.
Cho nên hai người về tới cửa, đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở tại cửa ra vào nhìn quanh. Vừa nhìn thấy xe, mắt bỗng nhiên sáng ngời. Chờ Bạch Hoài An vừa xuống xe, bà ấy lập tức lôi kéo tay của cô xem xét cả người.
“Hoài An, con có bị thương hay không? Bụng có bị đau hay không, con có bị chóng mặt hay không?”
Nhiều câu hỏi liên tiếp nhau.
Bạch Hoài An lắc đầu: “Con không sao?
“Làm sao có thể không có việc gì chứ?” Mẹ Hoắc nhìn tro bụi trên quần áo của cô, chỗ đầu gối còn bị trầy da, ánh mắt đau lòng: “Ngày nắng nóng còn bị ngột ngạt trong thang máy hơn. nửa giờ, không khí lại không lưu thông, giống y như cái lồng hấp, nhất định là vô cùng khó chịu”
Nói xong bà ấy liền lôi kéo Bạch Hoài An đi vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Bạch Hoài An liền bị tư thế kia hù dọa, trong phòng khách mấy người bác sĩ
khoác áo trắng đang đứng đây, còn có mấy người y tá.
Ông cụ ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc, vừa nhìn thấy Bạch Hoài An, ông ấy lập tức nói với bác sĩ: “Người đến đây, mau kiểm tra cho cháu dâu của tôi một chút.”
Bạch Hoài An bị dáng vẻ khẩn trương của bọn họ làm cho có chút dở khóc dở cười: “Ông nội à, không cần khoa trương như vậy đâu.”
Mẹ Hoắc lôi kép tay của cô, nói: “Không sao cả, để bác sĩ kiểm tra một chút. Ông nội vốn đã thích con, nay trong bụng con còn có chắt trai chắt gái của ông ấy, ông ấy lo lắng cũng là bình thường. Mau kiểm tra một chút, ông cụ mới yên tâm”
Bạch Hoài An ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, để cho bác sĩ kiểm tra đơn giản cho mình.
“Đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Chỉ là vừa rồi bị dọa sợ một chút, nghỉ ngơi thật tốt là không sao nữa rồi”
Ông cụ gật gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ: “Còn cháu dâu tôi thì thế nào, quan trọng nhất chính là tình huống thân thể của cháu dâu tôi, anh còn chưa có nói?”
Bác sĩ nghe vậy hơi sửng sốt.
Lúc trước anh ta nghe qua tình huống nhà họ Hoắc, biết bây giờ mợ chủ nhà họ Hoắc là nhà thiết kế nổi tiếng, trừ việc đó ra cô không có bối cảnh gia đình gì cả, vừa mới đính hôn không lâu.
Tin tức cô và Hoắc Tùng Quân đi đăng ký kết hôn cũng không có bao nhiêu người biết, bác sĩ kiểm tra biết cô mang thai đã gần ba tháng, cứ cho là cô mẹ quý nhờ con, mới leo lên được nhà họ Hoắc.
Nhưng nhìn đến tình huống của ông cụ, trong lúc nhất thời có chút mơ màng.
Xem ra không thể tin vào truyền thông à, rõ ràng người nhà họ Hoắc rất xem trọng cô gái này, căn bản không phải vì đứa nhỏ ở trong bụng mới xem trọng cô.
Anh ta vội vàng nói: “Thân thể của mợ chủ rất tốt, thật ra bên trong có chút suy yếu, hẳn là trước đó có rớt xuống nước, bị tổn thương thân thể, sau này chú ý nghỉ dưỡng cho tốt”
Ánh mắt Bạch Hoài An đầy kinh ngạc nhìn về vị bác sĩ này.
Không hổ là người được nhà Hoắc mời về, y thuật không tệ, vậy mà anh ta lại biết cô từng rơi xuống nước.
Đoạn thời gian kia vừa mới ly hôn Hoắc Tùng Quân, vào lúc trời đông giá rét, cô quỳ thật lâu trước phần mộ của mẹ, khí hàn tiến vào thân thể. Về sau bị Lâm Kỳ đuổi theo, bất đắc dĩ cô phải nhảy xuống sông.
Trời lúc đó rất lạnh, nước sông lạnh buốt thấu xương. Cũng từ ngày đó, thân thể cô trở nên có chút yếu ớt. Về sau lại bận rộn công việc, vội vàng báo thù, nên không chăm sóc cơ thể cho tốt.
Ông cụ Hoắc và mẹ Hoắc đều bị bác sĩ làm cho tâm cũng nhấc lên: “Thân thể Hoài An nhà chúng ta có nghiêm trọng không, bao lâu thì mới có thể nuôi dưỡng tốt như ban đầu. Sau này thai lớn, có phải sẽ rất vất vả không, chúng ta cần chuẩn bị những gì không?”
Mẹ Hoắc liên tiếp đem những câu hỏi mà ông cụ cũng muốn hỏi hỏi ra một lượt.
Ông cụ ở bên cạnh gật gật đầu: “Đúng vậy, ngài nói đi, tôi để cho người ta nhớ kỹ, cần làm những gì để bổ thân thể, phải uống thuốc bổ nào?”
Bạch Hoài An ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn hai người vây quanh bác sĩ hỏi thăm không ngừng, trong mắt lóe lên ý cười, khóe miệng nhếch lên độ cong ấm áp.
Bác sĩ bị kéo đến cổ áo cũng muốn bị lệch, vội vàng mở miệng nói: “Nếu các người đã nói như vậy, tôi cũng nói thẳng”
Âm thanh anh ta có chút nghiêm túc, không chỉ có mẹ Hoắc ông cụ Hoắc lo lắng, đến Bạch Hoài An cũng nín thở lắng nghe.
“Thân thể của mợ chủ chỉ sợ so với tưởng tượng của tôi còn suy yếu hơn. Theo lý thuyết, theo tình huống lúc trước của cô ấy, chỉ sợ rất khó có thể có thai. Hiện tại có thai, sợ là tình huống cũng không mấy lạc quan”
Tiếng nói còn chưa có dứt, ngoài cổng đột nhiên truyền đến mộ tiếng bộp.
Ánh mắt đám người đều nhìn sang, phát hiện sắc mặt Hoắc Tùng Quân trắng bệch đứng ở tại cổng. Thứ vừa rơi xuống là bánh ga tô anh cố ý mua cho Bạch Hoài An.
Sau khi anh biết được việc Bạch Hoài An bị nhốt trong thang máy,vội vã quay trở về. Ai ngờ vừa mới tới cửa đã nghe những lời này của bác sĩ.
Trong nháy mắt ba hồn bảy vía đều bị dạo cho bay một nửa, sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
“Anh, anh nói cái gì?”
Bác sĩ nhận ra thân phận của anh, vội vàng đứng người lên, hô một tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc..”
Bước chân Hoắc Tùng Quân có chút lảo đảo, nhưng tốc độ rất nhanh vọt tới trước mặt bác sĩ, khóe mắt đầy tơ máu nhìn anh ta: “Lặp lại lời vừa rồi anh nói lần nữa?”
Anh không thể tin được thân thể Bạch Hoài An lại xảy ra vấn đề, lúc trước đã kiểm tra qua, chỉ biết thân thể Bạch Hoài An yếu đuối, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như anh ta nói như vậy.
Người nhà họ Hoắc chỉ cho là trước kia thân thể Bạch Hoài An không bổ sung đủ dinh dưỡng, nhưng vị bác sĩ này nói hoàn toàn không giống vậy.
ở trong miệng anh ta, thân thể Bạch Hoài An giống như đã thủng trăm nghìn lỗ, để Hoắc Tùng Quấn nghe trong lòng đều run rẩy theo.
“Tùng Quân, anh, anh đừng kích động” Bạch Hoài An từ trên ghế đứng lên, muốn trấn an Hoắc Tùng Quân.
Kết quả tay cô lại bị Hoắc Tùng Quân nắm chặt trong lòng bàn tay. Bạch Hoài An ngẩng đầu, nhìn thấy trong khóe mắt của anh ẩm ướt, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hoắc Tùng Quân, hình như là vừa muốn khóc...
Cô không nói chuyện, một tay khác bao trùm bàn tay lớn của Hoắc Tùng Quân.
Rõ ràng là trời mùa hạ, xác thật cô cũng cảm thấy rất nóng, nhưng tay chân cô đều lành lạnh. Trước kia Hoắc Tùng Quân chỉ cho là thân thể của cô lạnh, bây giờ nghe được những lời này của bác sĩ, lại nhớ đến, những đè nén trong lòng không khỏi nhấc lên.
Anh quay đầu, ánh mắt sắc bén mang theo tơ hồng, nhìn bác sĩ: “Anh nói tiếp đi.”
Bác sĩ bị cái nhìn này của anh làm trên trán cũng đổ đầy mồ hôi. Đưa tay lau mồ hôi rồi nói: “Mợ chủ có thể mang thai đứa nhỏ, nói rõ thân thể đã khôi phục rất nhiều, đây là hiện tượng tốt. Đợi chút nữa tôi kê đơn thuốc bổ, còn có kết hợp phương pháp bồi dưỡng, chỉ cần nuôi dưỡng mấy tháng là có thể tốt hơn”
“Nhưng là việc này cũng phải tùy vào thể chất của mỗi người” Cuối cùng bác sĩ cũng không dám cam đoan, bổ sung một câu.
“Đơn thuốc bổ khẳng định có tác dụng chậm, có người nuôi cả hai, ba năm cũng chưa chắc có thể triệt để dưỡng tốt thân thể. Mợ chủ lại đang mang thai, rất nhiều loại thuốc không thể uống, cái này rất khó giải quyết”.
Bác sĩ nói xong những lời này, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Hoắc Tùng Quân giúp Bạch Hoài An sưởi ấm tay, hơi gục đầu xuống, cái trán ngăn trở ánh mắt của anh, không thấy rõ sắc mặt, chỉ có thể nhìn thấy cá mũi rất cao, cùng cái cằm nhuệ khí sắc nhọn.
Thật lâu, anh mới ngẩng đầu, nhìn về phía bác sĩ, trong mắt thêm vài tia thần sắc không giống bình thường, âm thanh khàn khàn hỏi: “Nếu như nuôi dưỡng thân thể không tốt hơn, tháng sau bụng lớn hơn, có phải có thể xảy ra vấn đề gì không?”
Vài đôi mắt trong nháy mắt tập trung trên người vị bác sĩ.
Bác sĩ khẩn trương đến toát hết cả mồ hôi, cảm giác mình giống như cái rốn của vũ trụ, nhưng vẫn nói chi tiết: “Nhẹ thì thời gian mang thai sẽ gian nan, các loại phản ứng tương đối lớn, nặng thì..”
Anh ta do dự một chút, cắn răng nói: “Nặng thì sinh non, hoặc là khó sinh.” Sắc mặt Hoắc Tùng Quân ngay lập tức trắng hơn, nắm lấy tay Bạch Hoài An càng chặt hơn.
Sắc mặt mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc đều rất khó coi, Bạch Hoài An cũng khổ sở cúi đầu nhìn bụng của mình.
Vốn tưởng rằng đứa bé này tới chính là thành quả khổ tận cam lai của cô và Hoắc Tùng Quân, không nghĩ tới chuyện lúc trước lại lưu lại di chứng lớn như vậy.
Bạch Hoài An mấp máy môi, càng căm ghét cả nhà của An Bích Hà.
“Nếu như mấy tháng này, chúng ta bồi bổ tốt cho thân thể Hoài An, có thể hay không.” Mẹ Hoắc sốt ruột định hỏi.
Đột nhiên Hoắc Tùng Quân vẫn luôn âm trầm không mở miệng, anh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự lo lắng, nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, nếu như không có đứa bé này, thân thể của Hoài An dùng thuốc có phải càng nhanh tốt lên một chút không?”