Chương 462: Thang máy gặp trục trặc
Sau khi Hoắc Tùng Quân rời đi không bao lâu, Bạch Hoài An tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Mơ mơ hồ hồ nằm trên giường một hồi, ý thức mới tỉnh táo lại.
Cô bây giờ đã trở thành người đã có chồng rồi...
Nhưng mà so với trước đây giống như chẳng có thay đổi gì, hai người rất sớm đã bước vào trong trạng thái vợ chồng rồi.
Bạch Hoài An vò vò đầu tóc, đi đến phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô đi xuống lầu, mẹ Hoắc vừa nhìn thấy cô, liền híp mắt cười: “Hoài An, dậy rồi đó à.”
Bạch Hoài An có chút mắc cỡ, hai má đều ửng hồng lên.
Trưởng bối đều dậy hết rồi, nhìn bộ dạng có vẻ như đã ăn sáng rồi, cô bây giờ mới dậy, chắc chắn là rất không đúng lễ nghi rồi.
Mẹ Hoắc nhìn ra suy nghĩ của cô, cười nói: “Nhà chúng ta không có nhiều phép tắc như vậy, huống hồ là Hoài An con đã mang thai rồi, phụ nữ có thai thèm ngủ, đây cũng là chuyện bình thường, mẹ cũng là người từng trải mà.”
Bà bình thường nói chuyện thẳng thắn, Bạch Hoài An cũng biết đây là lời trong lòng của bà, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác thân thuộc với nhà họ Hoắc cũng càng ngày càng lớn.
Bạch Hoài An vừa mới đến phòng khách, mẹ Hoắc đã sai người hầu bưng bữa sáng lên, ngồi ở bên cũng có, hai tay chống cằm nhìn có ăn sáng.
“Hoài An, có ngon không? Có hợp khẩu vị không, con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ dặn dò nhà bếp làm cho con ăn”
Bạch Hoài An nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn dáng vẻ yêu thương của mẹ Hoắc, cô nở nụ cười: “Mấy ngày qua đã có chút phản ứng của thời kì thai nghén, nhưng mà mấy ngày nay hết rồi, ăn cơm cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa, con cảm thấy con ăn cái gì cũng được. Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
Bữa sáng vừa nhìn thấy là đã biết rất công phu tỉ mỉ rồi, chất dinh dưỡng vô cùng phong phú, còn đặc biệt chú ý khẩu vị của cô, làm vô cùng sảng khoái.
“Nào, cảm ơn cái gì chứ, con có thể ăn được là tốt rồi” Mẹ Hoắc sờ sờ đầu tóc của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nghĩ tới dáng vẻ của con trai tuấn tú, sau này cháu trai cháu gái cũng chắc chắn vô cùng xinh xắn.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, trong lòng mẹ Hoắc liền có một tia nhiệt huyết sôi sùng sục.
Hàng lông mày của Bạch Hoài An bị đôi mắt thâm tình mà sáng rực của bà làm nhảy dựng lên, vội vàng đổi sang chuyện khác: “Mẹ, Tùng Quân đâu rồi? Đã đến công ty rồi sao?”
“Ừa” Mẹ Hoắc đáp lại một tiếng, nghĩ tới bộ dạng khó chịu sáng nay của Hoắc Tùng Quân, che miệng cười khúc khích: “Mắt của nó thâm đen, có lẽ là tối hôm qua kích động đến mức cả đêm không ngủ được, sáng nay từ trên lầu đi xuống, vẫn luôn cười ngờ nghệch, mẹ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của nó đó chứ.”
Bố Hoắc đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe vậy liền nở nụ cười: “Thằng nhóc này sáng nay đi tới công ty sớm như vậy, bố đoán là nó đi khoe khoang cái giấy chứng nhận kết hôn rồi”
Không thể không nói, chỉ có bố mới hiểu con trai, dù là bố Hoắc thoạt nhìn có vẻ không hề suy nghĩ tính toán gì, với cả quan hệ với Hoắc Tùng Quân cũng không có thân thiết như vậy, đối với đứa con trai này của mình đúng là rất hiểu rõ.
Bạch Hoài An nhớ lại lúc nhận được giấy chứng nhận, Hoắc Tùng Quốc cố ý chạy đến trước mặt Trần Thanh Minh khoe khoang, không khỏi cười ra tiếng.
Lời của bố Hoắc nói không sai, anh chắc chắn là tới công ty để khoe khoang mà.
“Hoài An, ăn sáng xong, con có sắp xếp gì không?” Mẹ Hoắc quay lại trọng tâm câu chuyện.
Bạch Hoài An do dự một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay không tồi, ánh nắng mặt trời không quá nóng, còn có chút gió hiu hiu, rất thích hợp để đi ra ngoài.
“Con đi đến phòng làm việc xem tiến độ lắp đặt thiết bị ạ." Cô đã rất lâu rồi không tới đó, mặc dù bên đó thợ phụ trách cung cấp thông tin cho cô, nhưng mà cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.
Mẹ Hoắc gật gật đầu: “Vậy mẹ đi với con”
Bạch Hoài An vui vẻ đồng ý. Lúc gần đến giờ đi, bên phía mẹ Hoắc đột nhiên có việc, chỉ còn lại một mình Bạch Hoài An đi tới.
Mẹ Hoắc kéo tay của cô, ánh mắt áy náy: “Hay là ngày mai chúng ta lại cùng nhau đi, mẹ không yên tâm để con đi một mình”
Hoài An bấy giờ đang mang thai, còn mới mang thai có hai tháng, đứa trẻ trong bụng còn chưa ổn định, bà sợ xảy ra chuyện gì đó. Bóng ma lúc trước Lâm Bách Châu đem đến cho nhà họ Hoắc còn chưa hoàn toàn biến mất.
Bạch Hoài An cười cười lắc đầu: "Không sao đâu, con đi một mình cũng được mà, toàn bộ hành trình đều đi xe qua, lên lầu nhìn một cái, không bao lâu liền trở về, không xảy ra chuyện gì được đâu.”
sửa sang tòa cao ốc đều là của nhà họ Hoắc, ai mà lại đến đó ra tay với cô chứ, vì vậy Bạch Hoài An một chút cũng không lo lång.
Mẹ Hoắc cũng nghĩ tới điều này rồi, cũng không thuyết phục nữa.
Bạch Hoài An rất nhanh đi tới tòa cao ốc quen thuộc kia, bảo tài xế ở dưới lầu đợi cỏ, cô một mình tự đi lên lầu.
Lúc mà thang máy vừa mới khép lại, đột nhiên có một bàn tay cứng cáp chặn lại ở cửa thang máy.
Bạch Hoài An đang gửi tin nhắn cho Hoắc Tùng Quân, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đối diện là một khuôn mặt hết sức lạnh lùng.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người thắng đứng, ngũ quan rõ ràng rất xinh đẹp hòa nhã, nhưng mà trên mình lại mang theo một tầng sát khí lạnh lùng, trong thang máy còn có chút nóng, nhưng mà người này vừa bước vào, Bạch Hoài An cảm thấy toàn thân đều lạnh run người.
Cô nhíu nhíu mày, lúc mà còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể theo bản năng bước hai bước về phía góc thang máy.
Tiềm thức cảm nhận được người này không phải là người lương thiện gì, vẫn là tránh xa ra thì được hơn.
Người đàn ông cảm thấy hành động của cô, có hơi ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt rất thâm sâu, không có chút tình cảm nào.
Bạch Hoài An hít vô một hơi, cảm thấy người này tướng mạo khiến cho người ta có một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Loại cảm giác quen thuộc này trước đây lúc gặp Diệp Văn Bình cũng như vậy, sau này trong lúc vô ý phát hiện ra, khuôn mặt của Diệp Văn Bình có chút chút giống với bố của cô - Bạch Quang Nhật.
Lẽ nào người đàn ông này, bản thân đã từng gặp ở đâu đó rồi, hoặc là bộ dạng của anh ta và một người nào đó cô quen biết có vài phần giống nhau?
Bạch Hoài An vắt hết óc suy nghĩ, nhưng mà lại nghĩ không ra anh ta giống với người nào mà cô quen biết, hơn nữa bộ dạng của người này cũng không phải là khuôn mặt phổ biến.
Cô rơi vào trầm tư, quên mất phải di chuyển ánh mặt, đôi mắt đào hoa kia vẫn luôn dán lên người đàn ông này.
Trong mắt người đàn ông hiện ra sự nghi ngờ, sau khi đứng vào thang máy, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Có chuyện gì không?"
Âm thanh khàn khàn, giọng điệu phát ra cũng rất lạnh lùng.
Bạch Hoài An giật mình một cái, thoát khỏi mạch suy nghĩ, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh ta, ngượng ngùng giật giật khóe miệng: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất giống một người mà tôi quen biết, không cẩn thận ngây người ra, thật xin lỗi”
Lúc cô nói lời này, vẫn đang một mực đánh giá người đàn ông này, nội dung lời nói cũng mang theo một chút dò hỏi vô thức. Người đàn ông bình tĩnh nhìn đôi mắt của cô, sau đó nghiêng đầu qua một bên, cúi đầu xuống nhìn dưới chân của chính mình.
Trạng thái không có thay đổi gì nhiều!
Bạch Hoài An nhíu nhíu mày, chắc là bản thân cô nhìn lầm rồi, người này rõ ràng không có quen biết với cô.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, Bạch Hoài An cũng bắt đầu đem ánh mắt tập trung trên màn hình phản quang của điện thoại di động, đùng đùng gửi tin nhắn cho Hoắc Tùng Quân, lúc nhận được hồi âm của bên kia, khóe miệng có một chút dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, toàn thân cũng mang theo một chút dịu dàng.
Ánh mắt của người đàn ông hơi hơi di chuyển, anh ta mím môi lại.
Cô ta làm sao có thể không nói tiếp nữa rồi? Không phải nói mình giống một người mà cô ta quen biết sao? Đây không phải là trích lời bắt chuyện tiêu chuẩn sao?
Lúc anh ta vừa bước vào thang máy, nhìn thấy cô gái này, cô có ngoại hình rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp thu hút ánh mắt, đẹp hơn rất nhiều SẼ với những minh tinh trên tivi mà anh ta từng gặp qua.
Nhưng mà lại không có lòng tham không đáy và kiêu căng như những cô gái kia, khí chất khắp người đều rất gọn gàng, khiến cho người khác nhịn không được mà muốn tới gần.
Lúc nãy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta, người đàn ông cảm thấy trái tim của mình cũng theo đó mà nhảy dựng lên, nhưng mà hai người nói một câu, cô liền thu lại ánh mắt, một chút ánh sáng cũng không giữ lại cho anh ta.
Người đàn ông không được tự nhiên động đậy ngón tay thon dài của mình, cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái.
Chần chừ rất lâu, thang máy cũng từ từ đi lên, ánh mắt nhìn thấy số tầng mà cô muốn đi, anh ta cuối cùng cũng mở miệng: "Xin chào, tôi là."
Còn chưa nói ra tên họ của mình, đột nhiên thang máy lắc lư mãnh liệt, ánh đèn trong thang máy cũng tắt hết toàn bộ, một màn tỏi đen như mực.
Bạch Hoài An vội vàng vạn lấy thành của thang máy, ổn định cơ thể của mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Thang máy trục trặc rồi, số của cô cũng xui quá rồi, trước khi đi còn hứa với mẹ, nói là sẽ không có chuyện gì đâu, kết quả lại xảy ra chuyện này.
Giống như là lúc ra đi trên phim truyền hình, nói là sẽ sớm quay lại, cuối cùng là không thể quay lại được.
Đầu óc Bạch Hoài An trong nháy mắt hiện lên rất nhiều, thang máy lắc lư rất mạnh mẽ, cô vội vàng rũ bỏ những cảm xúc dự thửa, để bản thân bình tĩnh trở lại.
Cô không thể để cho bản thân không trở ra được.
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện ra, thang máy ngừng lắc lư một chút, sau đó đột nhiên nhanh như gió rớt xuống, cảm giác đánh úp không trọng lượng.
Bạch Hoài An cảm giác được trong dạ dày của cô vô cùng không dễ chịu, cảm giác muốn nôn ra.
Cô vịn vào thành thang máy, vội vàng lao tới bản điều khiển thang máy, mượn chút ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, sau đó ấn hết toàn bộ tất cả các tầng ở bên dưới.
Bởi vì căng thẳng nên ngón tay cô đều đang run rẩy, Bạch Hoài An bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, cơ thể dính sát vào cái thành trơn truột lạnh lẽo của thang máy.
Qua vài giây đồng hồ, thang máy cuối cùng cũng ngừng rớt xuống, ổn định trở lại rồi.
Bạch Hoài An không biết bây giờ bọn họ đang ở tầng máy, cửa thang máy cũng không có mở ra, ánh đèn cũng không có sảng lên lại.
Cô ẩn cái chuông gọi người, nhưng mà không có ai trả lời lại, điện thoại di động hình như cũng không có tín hiệu nữa.
Bạch Hoài An thất vọng bỏ điện thoại di động xuống, nhưng mà không có đặc biệt sợ hãi, cái tòa cao ốc này mỗi ngày đều có không ít người ra vô, chắc là rất nhanh thôi sẽ phát hiện bọn họ bị nhốt ở trong thang máy này.
Nhưng mà lúc này mới khiến Bạch Hoài An thật sự cảm thấy không ổn rồi, cải tòa cao ốc này là nơi làm việc, có không ít công ty xí nghiệp ở đây, nhiều người đi ra đi vô như vậy, thang máy xảy ra sự cố mới là điều đáng sợ nhất.
Chờ sau khi cô ra khỏi đây, nhất định sẽ bảo người thường xuyên định kỳ kiểm tra, không thể giữ lại bất cứ tai họa ngầm nào.
Bạch Hoài An qua quýt suy nghĩ thông suốt rồi, đột nhiên nhớ tới trong thang máy này ngoại trừ cô ra, hình như còn có một người nữa.
Người đàn ông lạnh lùng kia! Từ lúc thang máy xảy ra sự cố, có hình như không nghe thấy một chút xíu tiếng động nào của người kia.
Gay rồi! Anh ta không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?!