Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361: Có thể đứng tách ra hay không 

Ba người Hoắc Tùng Quân đi ra khỏi phòng bao, Châu Hữu Thiên đã uống tới mức bất tỉnh nhân sự. 

Trái lại Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ vẫn còn đỡ, hai người khởi động xe lái đi, cũng chỉ vẻn vẹn lướt qua rồi thôi, nên cũng không uống quá nhiều. 

Lâm Bách Vĩ đỡ Châu Hữu Thiên, nhìn bộ dáng anh ta mê mang, say khướt của anh ta, ghét bỏ vỗ vỗ gương mặt của anh ta, trong miệng còn lầm bầm: "Cho tới bây giờ còn chưa thấy cậu ta uống tới mức này" 

Tửu lượng của ba người không tệ, mỗi lần uống rượu đều có chừng mực, mặc dù Châu Hữu Thiên thích chơi đùa, nhưng cũng sẽ không để mình uống say tới mức không biết gì, đêm nay anh ta say thành dáng vẻ này, dường như là hôn mê luôn, thật sự là lần đầu tiên. 

"Tùng Quân, tớ đưa cậu ấy về." Lâm Bách Vĩ lên tiếng chào hỏi xong, đang chuẩn bị đi thì Hoắc Tùng Quân giữ chặt anh ta lại. 

"Để tớ được rồi, bây giờ, cậu ấy đang ở cùng với Sở Minh Nguyệt" 

Hoắc Tùng Quân nói xong câu này, Lâm Bách Vĩ gật đầu, anh cũng không quen thân với Sở Minh Nguyệt. 

Lâm Bách Vĩ giúp di chuyển Châu Hữu Thiên đi tới xe của Hoắc Tùng Quân, rồi thắt lại dây an toàn cho anh ta. 

Kết quả Châu Hữu Thiên lại không thành thật, lúc này bất ngờ tỉnh lại, hốc mắt đỏ bừng, say khướt bò ra ngoài: "Các cậu đưa tớ đi đâu?" 

Sức mạnh rất lớn, thiếu chút nữa Lâm Bách Vĩ không đỡ nổi anh ta. 

Hoắc Tùng Quân tiến lên giúp đỡ, hai người hợp lực mới khống chế được Châu Hữu Thiên trên ghế ngồi, rồi mới nói với anh ta: "Đưa cậu về nhà!" 

Châu Hữu Thiên nghe câu này thì sửng sốt, cả người mê man lườm ngó, rồi méo miệng uất ức nói: "Tớ muốn gặp Minh Nguyệt.." . 

Lâm Bách Vĩ bất đắc dĩ, nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch, ngây thơ của anh ta như vậy, đành nói: "Minh Nguyệt của cậu đang chờ cậu ở nhà đấy!" 

Trong mắt Châu Hữu Thiên lập tức hơi động lại nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng rồi! Minh Nguyệt đang chờ tớ ở nhà!". 

Thấy anh ta chịu yên tĩnh lại, Hoắc Tùng Quân đóng cửa xe lại, thắt chặt dây an toàn, đang chuẩn bị nói chuyện với Lâm Bách Vĩ thì đột nhiên Châu Hữu Thiên gào lên ở ngay bên cạnh: "Sở Minh Nguyệt!" 

Cái gào rống này đủ khiến hai người bên cạnh giật nảy mình. 

Châu Hữu Thiên tiếp tục nói: "Anh yêu em!" 

Anh méo miệng, mặt mũi tràn đầy uất ức: "Anh không có ngủ với Ngô Tiêu Thi, em hiểu lầm rồi, anh cũng không thích Ngô Tiêu Thi, anh thích em" 

"Sở Minh Nguyệt, anh thích em!" 

Tiếng nói của anh ta khàn khàn không ra tiếng, cứ tê tâm liệt phế mà gào lên, lúc này trên đường cũng có người qua lại nên đều bị tiếng la này hấp dẫn tới, nhìn ngó về phía trong xe. 

Bên cạnh, Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ thấy những ánh mắt kỳ quái kia thì đều cắn nhẹ môi, nhịn xuống. 

Nhưng hết lần này tới lần khác, Châu Hữu Thiên lại không ý thức được gì, cứ ngồi bên ghế phó lái kêu lên không ngừng. 

Hoắc Tùng Quân không nhịn được nữa, ngón tay nắm chặt tay lái rồi nói: "Cậu mà còn kêu nữa, tớ đánh chết cậu, chờ tớ đưa cậu về nhà rồi từ từ mà kêu!" 

"Sở Minh Nguyệt.." 

"Đi! Tớ đưa cậu đi gặp Sở Minh Nguyệt!" Hoắc Tùng Quân không nghĩ tới Châu Hữu Thiên say rồi lại khó chơi như vậy. 

Bên cạnh, Lâm Bách Vĩ che miệng cười cợt, cầm điện thoại trực tiếp quay phim lại: "Ngày mai phát lại video này cho cậu ta, nhất định phải cho cậu ta xem bộ dáng hiện tại của cậu ta." 

Hoắc Tùng Quân nói đưa anh ta đi gặp Sở Minh Nguyệt, vậy mà Châu Hữu Thiên yên tĩnh lại thật. 

Anh ta ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt hiện đầy hơi nước, trên mặt cũng đỏ ửng vì say rượu, lau lau một chút nước mắt liền rơi, còn quay qua tấm gương sửa sang lại âu phục dúm đó trên người mình, cũng chỉnh lại đầu tóc. 

Dáng vẻ từ tốn như vậy khiến người ta nhìn vào, sẽ chợt tưởng là anh ta không có uống say. 

Lâm Bách Vĩ và Hoắc Tùng Quân đều nhìn chằm chằm anh ta, không biết Châu Hữu Thiên muốn làm cái gì đây. 

Chờ sau khi anh ta chỉnh lý trong bản thân, ngón tay anh ta chỉ vào siêu thị hoa quả gần đó, rồi nói với Lâm Bách Vĩ: "Cậu đi mua ít trái vải đi, Minh Nguyệt thích ăn loại đó." 

Lâm Bách Vĩ cắn răng, thấy bộ dáng cố chấp như vậy của anh ta, hít sâu một hơi, cất điện thoại vào rồi nói: "Đời trước, tớ thật sự thiếu nợ cậu mà!" 

Anh ta nói xong thì vội vã xuống xe, chạy tới siêu thị hoa quả. 

Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu nhìn Châu Hữu Thiên, thấy gương mặt anh ta đỏ bừng, nghiêm túc chỉnh sửa tóc tại của mình, trong mắt còn mang theo chút vui sướng khi gặp người trong lòng, hơi không đành lòng liếc mắt qua nhìn. 

"Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy. Châu Hữu Thiên, cậu làm ra những chuyện kia, dường như từng chuyện từng chuyện đều giẫm lên ranh giới cuối cùng của Sở Minh Nguyệt, nếu không phải cô ấy thích cậu, cô ấy đã nói chia tay với cậu từ lâu rồi." 

Ngón tay của Châu Hữu Thiên hơi khựng lại, cắn chặt môi dưới, dường như là muốn cắn ra máu. 

Hoắc Tùng Quần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không chú ý tới động tác của Châu Hữu Thiên. Nếu như anh nhìn Châu Hữu Thiên, anh nhất định sẽ phát hiện, ánh mắt của anh ta rất trấn tĩnh, không có bao nhiêu men say. 

Không đợi lâu lắm, Lâm Bách Vĩ mang theo một cái túi vội vã chạy tới. 

Sau khi thở hồng hộc một hơi thì ném cái túi vào trong ngực Châu Hữu Thiên: "Đưa vải cho cậu đó!" 

Châu Hữu Thiên ôm chặt cái bao, nhìn trái vải trong túi, nhếch miệng: "Lâm Bách Vĩ, cậu chọn vải không tươi" 

Lâm Bách Vĩ cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nếu không phải bọn họ lớn lên cùng nhau, có lẽ anh ta đã muốn đập một quyền qua rồi. 

"Bây giờ đã là buổi tối, tôi chọn mấy quả này đã là tươi nhất rồi!" 

Hoắc Tùng Quân không thèm để ý tới chuyện say xỉn của Châu Hữu Thiên nữa, chào hỏi với Lâm Bách Vĩ một tiếng rồi tiếp tục lái xe rời đi. 

Trên đường đi, Châu Hữu Thiên vô cùng an phận, ôm túi vải, cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn, không hề có bộ dáng say xỉn lảm nhảm như trước mặt của Lâm Bách Vĩnữa. 

Rất nhanh đã tới nơi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK