Chương 463: Cái ôm ấm áp
Bạch Hoài An vội vàng mở chức năng đèn pin của điện thoại di động ra.
Thang máy tối đen như mực được chiếu sáng một phần, Bạch Hoài An vội vàng giơ điện thoại di động lên tìm vết tích của người đàn ông kia, không bao lâu liền nhìn thấy anh ta.
Người đàn ông to cao bây giờ cơ hồ co lại thành một quả cầu, cả người đều lùi vào trong góc của thang máy, cơ thể không ngừng run rẩy, nhìn có vẻ chắc là bị dọa rồi.
Trong lòng Bạch Hoài An thả lỏng, anh ta hẳn là không bị thương gi.
Nhưng mà một người đàn ông to cao, một người có vóc dáng cao hơn cô, nhìn có vẻ khỉ thể rất mạnh, sao có thể nhát gan như vậy được hả!
Cô do dự một hồi, thở dài một tiếng, cam chịu đi qua, ngồi xuống trước mặt anh ta, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, thanh âm dịu dàng: "Anh đừng sợ nữa, thang máy bây giờ đã ngừng rơi xuống rồi, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta thôi.”
Cơ thể người kia đang phát run một hồi, Bạch Hoài An tiếp tục khuyên nhủ: “Cái tòa cao ốc này có không ít người, nếu như thang máy xảy ra vấn đề, có thể rất nhanh phát hiện ra, anh tin tôi đi, chúng ta sẽ không bị nhốt thật lâu đâu mà.”
Bạch Hoài An vừa dứt lời, người kia bỗng nhiên bổ nhào về phía cô, cánh tay thon dài ôm chặt lấy bả vai của cô, hơi thở nóng lạnh truyền tới, cả cái đầu của người kia đều có lại lên cổ của cô.
Người kia xem cô như là một con thú nhồi bông mà ôm à? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hoài An xém chút nữa đều vùi vào ngực của anh ta, cô buồn bực, mồ hôi trán cũng đổ vài giọt.
“Anh này, anh có thể buông tôi ra được không? Có chút nóng đó!” Bạch Hoài An rầu rĩ nói.
Ai mà biết được nói xong câu này, người kia càng ôm chặt hơn nữa, cái đầu to đang cọ vào cổ của cô, đầu tóc lồm cồm cọ vào da cô.
Sắc mặt Bạch Hoài An tối sầm lại, người này không phải là đang chiếm tiện nghi của cô đó chứ.
Lúc cô đang chuẩn bị quyết lịch đẩy người đàn ông này ra, đột nhiên cảm giác tâm trạng anh ta có chút không ổn.
Cô có hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vẻ lạnh lùng trên mặt người đàn ông này đều không thấy nữa, cả người có một loại tâm trạng hết sức sốt ruột và lo sợ, ngay cả mồi cũng trắng bệch rồi, con người thu lại giống như mũi nhọn vậy.
Giống như là gặp phải chuyện gì cực kì đáng sợ vậy, cơ thể không ngừng run rẩy, sợ là thang máy đã oi bức thành vỉ hấp rồi, mà cánh tay của người này dán vào cô đều lạnh cóng.
Bạch Hoài An nhướng mày, nếu như mà cô đoán không làm thì, người này chắc chắn là có chứng sợ không gian kín. Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, liền bị cô gạt bỏ.
Không đúng không đúng, nếu như là có chứng sợ không gian kín, e là anh ta sẽ không đi thang máy đượẽ, sự khác thường của anh ta là lúc mà thang máy xảy ra trục trặc.
Bạch Hoài An suy đoán, có lẽ là trước đây anh ta đã từng trải qua loại chuyện như này, để lại ám ảnh cho anh ta, vì vậy mới trở thành bộ dạng như này.
Cô do dự một chút, tay trống còn lại vòng về phía sau người đàn ông, vuốt ve tóc của anh ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao rồi, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ra ngoài, anh đừng có sợ nữa"
Động tác của Bạch Hoài An có phần cứng ngắc không được tự nhiên lắm, người đàn ông này đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, an ủi xem ra cũng có chút lờ mờ ngại ngùng.
Nhưng mà chuyện thần kì là, sau khi cô nói xong những lời này, tâm trạng của người đàn ông kia đã ổn định trở lại, cơ thể không còn run rẩy nữa, môi cũng hơi hơi có máu lại.
Ý thức thu hồi lại một chút, Ngô Lê Thành mới phát hiện, trong lòng ngực của bản thân đang ôm một cô gái có mùi hương nhẹ nhàng.
Cô gái đó hình như vẫn không biết anh đã tỉnh táo trở lại, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đầu của anh ta, miệng còn đang khuyên nhủ anh.
Động tác của cô có phần cứng nhắc, nhưng mà vẫn đầy đủ dịu dàng, vắt hết óc suy nghĩ hết lần này đến lần khác chỉ nói được một câu: Chúng ta sẽ rất nhanh ra khỏi đây thôi.
Nhưng mà lời nói này lại tiếp cho anh ta sức lực vô cùng, khiến anh không còn sợ hãi chỗ tối om không có ánh sáng này nữa. Ngô Lê Thành đã tỉnh táo rồi, lúc này cũng nên buông cô ra rồi, nhưng mà anh ta do dự một hồi, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa, vững vàng ôm cô trong lòng, đầu cũng càng thân thiết dán vào cô.
Anh nghĩ lúc này nên làm cần một chút, không kìm nén cảm xúc của bản thân nữa, để mặc cho mình hành động theo suy nghĩ của bản thân.
Hơn hai mươi năm nay, đây là cái ôm ấm áp đầu tiên của anh ta.
Rõ ràng khung cảnh này khiến anh ta sợ hãi, nhưng Ngô Lê Thành lại muốn thời gian trôi qua chậm một chút, chậm một chút nữa thôi.
Bạch Hoài An đương nhiên cảm thấy cánh tay anh ta siết chặt lại, bởi vì mặt của anh ta ở trên gáy của cô, cô căn bản không nhìn ra vẻ mặt của người này, chỉ cho rằng anh ta lại sợ nữa rồi.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể để anh ta tùy ý ôm mình, mặt không chút biểu cảm mà vỗ vỗ lưng anh ta, trong lòng cầu mong nhân viên cứu trợ mau chóng đến đây đi.
Nếu mà không tới nữa, cô sẽ chết ngạt trong vòng tay của người này mất.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, đột nhiên ánh sáng phía trên thang máy tỏa ra, âm thành thô lỗ ở trong ánh sáng đó nói: "Bên trong có người không? Nếu có thì trả lời một tiếng”
Vẻ mặt của Bạch Hoài An vui vẻ, vội vàng duỗi cái cổ dài ra, vùng vẫy thoát ra khỏi người đàn ông kia, còn cánh tay phải lôi anh ta đứng dậy, điên cuồng xông tới khua tay: “Có, có, có, trong thang máy có người, ngoại trừ tôi còn có một người đàn ông nữa, tâm trạng và cơ thể tôi đều tốt, tâm trạng của anh ta không được tốt lắm, các anh tốt nhất gọi thêm một xe cứu thương nữa tới".
Logic của cô rõ ràng, lập tức nói tình hình của hai người ra.
Người cứu viện đến đây chắc là không hề ít, phỏng chừng cũng có không ít người đến xem náo nhiệt, bên trên lộn xộn, nhưng mà rất nhanh sẽ có người để ý, chuẩn bị đưa hai người đi ra.
Bạch Hoài An vội vàng đẩy người đàn ông kia lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Anh ra trước đi!”
Ngô Lê Thành sửng sốt một hồi, lập tức liền mím môi lại, trong lòng lo lắng nói không nên lời.
Cái cô gái này, tấm lòng đúng là lương thiện.
Rõ ràng ở trước lợi ích và tính mạng, người ta đều rất ích kỉ, nhưng cô ấy lại để cơ hội ra trước nhường cho anh.
Ngô Lê Thành cơ hơi hơi nghiêng người, trái lại đẩy lưng của Bạch Hoài An ra: “Không sao đâu, cô ra trước đi, bây giờ tâm trạng tôi đã ổn định rồi, không có gì đáng quan ngại. Ưu tiên phụ nữ.”
Bạch Hoài An sửng sốt một chút, lập tức cảm giác bụng dưới có hơi nhô lên, cô giờ mới nhớ ra, trong bụng của cô còn có một đứa nhỏ nữa.
Vừa mới trải qua trận lắc lư kịch liệt của thang máy, e là thai nhi có phần bất ổn.
Cô cũng không dám khước từ nữa, gật gật đầu, leo ra thang máy với sự hỗ trợ của nhân viên công tác.
Mới vừa ra tới, không khí trong lành xuất hiện, tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và gió nhẹ hiu hiu, Bạch Hoài An mới cảm thấy bản thân mình sống lại rồi.
"Cơ thể vẫn ổn chứ, không xảy ra chuyện gì chứ!” Người vây quanh bên cạnh nhiệt tình hỏi thăm cô.
Bạch Hoài An lắc lắc đầu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên nhìn thấy tài xế nhà họ Hoắc lấm lem nước mắt nước mũi đỏ hoe chạy tới trước mặt cô.
“Mợ chủ, xin lỗi cô, là tôi không chăm sóc tốt cho cô, để cô gặp phải chuyện này”
Bạch Hoài An quả thật cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, nhưng mà sợ tài xế trong lòng đè gánh nặng, cô lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng không biết là thang máy có xảy ra sự cố hay không, chúng ta đi thôi.”
Xảy ra loại chuyện này, Bạch Hoài An cũng không có tâm tư đi đến phòng làm việc xem tình hình lắp đặt thiết bị nữa, dưới sự dìu dắt của tài xế đưa cô rời khỏi cửa thang máy.
Ngô Lê Thành mới từ trong thang máy leo ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, anh ta liền vội vàng đuổi theo.
Anh còn chưa kịp biết tên của cô, còn chưa kịp cảm ơn cô nữa.
Nhưng mà bởi vì Bạch Hoài An đã nói là tâm trạng anh ta đang hoảng sợ, tâm trạng không tốt, nhân viên cứu viện và người phụ trách tòa cao ốc chạy đến hỏi han ân cần, lộn xộn chặn đường anh đi lại.
Sắc mặt Ngô Lê Thành lạnh lùng trở lại, vẻ thờ ở không có ai có thể đụng vào anh lại quay về.
“Tôi không sao cả, làm phiền tránh ra một chút.”