Chương 381: Khí áp kế của tổng giám đốc Hoắc
Ngô Thành Nam nghe thấy thanh âm kinh ngạc khó tin của Diệp Lan thì bật cười hài lòng. Anh ta nhìn Diệp Văn Bình, nói: "Xem ra mấy ngày nay ông được huấn luyện rất tốt, ngay cả con gái ông cũng không nhận ra”
Diệp Văn Binh mỉm cười dè dặt với anh ta, khí chất rất tao nhã, khuôn mặt nhân hậu, tốt hơn rất nhiều so với dáng vẻ co ro cúm rúm khi mới đến.
Chỉ cần khoác lên mình bộ vest và đứng đó cũng có thể đánh lừa người khác, màn biến hình vô cùng thành công.
Ngô Thành Nam đi vòng quanh ông ta hai lần, tấm tắc khen ngợi: “Giống, đã giống hơn rồi”
Hầu như đã không còn sơ hở nào nữa, nếu tiếp tục phát huy được như vậy, cho dù nhà họ Hoắc có nghi ngờ cũng không đưa ra được chứng cứ gì, chỉ có thể thừa nhận người ân nhân này mà thôi.
“Ngày mai ông trực tiếp đến gặp nhà họ Hoắc, cứ làm theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn, đừng để lộ tẩy” Diệp Văn Bình gật đầu, nghiêm nghị nói: “Vâng, cậu chủ”
Nhìn dáng vẻ lịch sự của ông ta, Ngô Thành Nam càng thêm hài lòng. Anh ta liếc nhìn Diệp Lan vẫn đang đứng yên tại chỗ, nói: “Còn ngẩn ra làm gì? Cô cũng phải chuẩn bị đi, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, phá hỏng mối quan hệ của hai người họ".
Diệp Lan lúng túng gật đầu rồi cúi xuống, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Nó thực sự quá khó khăn, cô ta không có bất kỳ manh mối nào, mối quan hệ giữa hai người quá ăn ý và thân mật, gần như không thể tìm thấy một kẽ hở để chen vào.
Hơn nữa, cô ta cũng nhận thấy, khi Bạch Hoài An lên tiếng, Hoắc Tùng Quân không hề phản bác, mà là lẳng lặng đứng sau lưng cô ta. Rõ ràng là một người đàn ông có khí thế mạnh mẽ, tất cả mọi người trong phòng đều sợ anh, nhưng trong mắt anh lại chỉ có một mình Bạch Hoài An.
Như vậy thì bảo cô ta ra tay như thế nào.
Sau khi Ngô Thành Nam rời đi, Diệp Lan mới ảo não nhìn Diệp Văn Bình: "Bố, tại sao chúng ta phải làm việc cho cậu chủ Ngô? Việc chúng ta làm rất nguy hiểm. Nếu đắc tội với nhà họ Hoắc, bị họ phát hiện ra thì chúng ta sẽ khốn đốn một phen.”
Vừa rồi, khi Ngô Thành Nam ở đó, Diệp Văn Linh vẫn còn biểu cảm dè dặt và ra dáng thanh tao, quý phái, nhưng khi anh ta rời đi, Diệp Văn Bình thích thú chạm vào bộ vest trên người, tấm tắc khen ngợi.
“Diệp Lan, có câu, không mạo hiểm sao có được phú quý. Con xem, nếu như không có gặp được cậu Ngô, cả đời bố cũng chưa từng mặc quần áo đẹp như vậy. Anh ta còn cho bố đi huấn luyện cải tạo khí chất nữa. Con trông dáng vẻ của bố bây giờ đi, có phải thuận mắt hơn trước đây rất nhiều không?
Diệp Văn Bình chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu nhìn Diệp Lan, đúng là trông giống như một người có sự nghiệp thành công thực thụ vậy.
Đây là dáng vẻ của những người thành công.
“Bố sẽ đi tới nhà họ Hoắc như thế này, chắc sẽ không có ai bảo bố là kẻ lừa đảo rồi đuổi ra ngoài đầu. Cộng với những câu trả lời mà cậu chủ cung cấp, tỉ lệ thành công là 80%.”
Khóe miệng Diệp Văn Bình nở một nụ cười tự mãn, trông có vẻ rất đắc ý: “Đến lúc đó, bố sẽ là ân nhân của nhà họ Hoắc, con cũng dễ dàng ra tay hơn”
Nghe ông ta nói vậy, anh mắt Diệp Lan sáng lên. Dáng vẻ được Hoắc Tùng Quần bảo vệ của Bạch Hoài An khiến cô ta ghen tị, cô ta cũng muốn được Hoắc Tùng Quân che chở như thế.
Thấy con gái xao động, Diệp Văn Bình cúi xuống bên tai cô ta, châm thêm một mồi lửa.
"Con biết trước đây Hoắc Tùng Quân còn có một vị hôn thê không? Đó là An Bích Hà từng ở trong tù. Lúc đó, cô ta mạo nhận là ân nhân cứu mạng, suýt nữa thì cưới được Hoắc Tùng Quân, trở thành bà chủ nhà họ Hoắc. Điều đó cho thấy gia đình họ rất coi trọng ơn cứu mạng này. Chà, lúc đó chúng ta sẽ có bao nhiêu lợi lộc, con có thể tưởng tượng được không?"
Diệp Lan vô cùng hưng phấn, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bố nói không sai.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn Diệp Văn Bình mỉm cười, chỉ cần thay đổi khí chất mà dung mạo của một người dường như cũng thay đổi rất nhiều, khuôn mặt vẫn vậy, nhưng lại giống như một người hoàn toàn khác.
Trong lòng cô ta đã có được tự tin, cả người cũng có thêm sức lực, sống lưng cũng đứng thẳng dậy.
Bạch Hoài An ở lại nhà Sở Minh Nguyệt cả ngày, thấy cô ấy không có gì bất thường mới trở về nhà.
Hoắc Tùng Quân còn chưa tan sở, Bạch Hoài An nhìn căn nhà trống trải, không có việc gì làm.
Suy nghĩ một lúc, cô đi thẳng lên lầu hai.
Cô nhớ rằng nhà kho ở tầng hai cất giữ rất nhiều đồ đạc trước kia của bố mẹ cô, giấy chứng nhận nhận con nuôi của cô cũng đã được tìm thấy ở đó.
Sau khi tìm được giấy chứng nhận nhận con nuôi, hai người cũng không nhìn đến những thứ khác nữa, cứ như vậy đi thẳng xuống lầu.
Sau đó, hàng loạt chuyện xảy ra, cả hai đều bận bịu, không có thời gian lên trên gác xép.
Vừa hay, nhân cơ hội này để đi lên dọn dẹp, hai ngày nữa còn phải đến nghĩa trang thăm hai người họ.
Lúc về đến nhà, Bạch Hoài An đã nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, nên vừa đến giờ tan sở, Hoắc Tùng Quân đã vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Triệu Khôi Vĩ đang ôm tài liệu, vừa định đến văn phòng báo cáo với Hoắc Tùng Quân. Kết quả lại nhìn thấy anh vội vã đi ra từ bên trong, vạt áo cũng không được ngay ngắn, có thể thấy anh đang gấp gáp như thế nào.
"Tổng giám đốc Hoắc!” Triệu Khôi Vĩ hét lên.
Hoắc Tùng Quân khó khăn dừng lại, vẻ mặt khó chịu nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”