Mục lục
Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416: Huỷ hôn 

Mẹ An bị ánh mắt Ngô Thành Nam dọa cho khiếp sợ, cuối cùng vẫn là rụt cổ lại, không dám kêu gào nữa. 

Ông cụ Ngô mắt không thấy tâm không phiền, kêu người kéo bà ta ra ngoài. 

Không còn nhìn thấy người gây rối nữa, cuối cùng thì ông ta cũng có thể thả lỏng tâm trạng. Lúc này mới nhớ tới ba người nhà họ Trương, nhớ tới Trương Kim Liên. 

Ông ta đảo mắt tìm kiếm xung quanh thì phát hiện ra Trương Kim Liên, bố Trương và mẹ Trương đang đứng dưới sân khấu, gần như trộn lẫn trong nhóm khách mời và không hề đến gần sân khấu. 

Ông cụ sững sờ một lúc, đột nhiên trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành. 

Ông ta nở một nụ cười một cách cứng nhắc, cố gắng khiến mình phải lộ ra một mặt hiền lành, nói với Trương Kim Liên: "Đứa trẻ ngoan, mọi thứ đã được giải quyết rồi, tiếp tục cử hành lễ đính hôn đi được rồi.” 

Nói xong thì vẫy tay với Ngô Thành Nam. 

Ngô Thành Nam lại ngoan ngoãn đi về phía sân khấu với thái độ kính cẩn, thế nhưng Trương Kim Liên lại vẫn không hề nhúc nhích. 

Cô ta giương cầm lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói trong trẻo nhưng lại nói ra một câu câu mạnh mẽ: “Thành thật xin lỗi ông cụ Ngô chứ lễ đính hôn này không có cách nào để có thể tiếp tục tiến hành được nữa rồi” 

Lời này vừa nói ra là cho cả hiện trường xôn xao hẳn lên, ngay cả khách mời cũng không hề ngờ tới rằng đã giải quyết xong chuyện người tới gây sự rồi, vậy mà ngược lại nhà họ Trương lại không đồng ý nữa. 

Khoé mắt Ngô Thành Nam đỏ bừng lên, ngón tay nắm chặt lại, cố gắng để cho mình không lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nói với Trương Kim Liên: “Kim Liên, đừng làm loạn nữa, bây giờ đang có bao nhiêu người nhìn kia kìa, đừng có bướng bỉnh nữa” 

Anh ta và cô bé này cũng đã chung sống với nhau được một thời gian rồi, nên những ấn tượng mà Trương Kim Liên mang lại cho anh ta chính là khôn khéo và giản dị, không ồn ào, tính tình cũng rất tốt, là một cô gái rất thích hợp để lấy làm vợ. 

Hai người ở bên nhau rất ít khi xảy ra tranh cãi, chỉ ngoại trừ lần trước sau khi gặp Hoắc Tùng Quân thì có xảy ra một chút khó chịu, nhưng anh ta chỉ dỗ dành vài câu là Trương Kim Liên lại một lần làm lành cùng anh ta. 

Cho nên Ngô Thành Nam cảm thấy lần này cũng sẽ giống như vậy. 

Nhưng chuyện không ngờ đến đó là Trương Kim Liên lùi lại một bước, vẫn giữ nguyên thái độ vô cùng kiên quyết như trước, nói: “Không, Ngô Thành Nam, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không thể đính hôn với anh được, chúng ta thật sự không thích hợp”. 

Sắc mặt ông cụ Ngô và Ngô Thành Nam đều thay đổi. 

“Nếu như là vì những lời nói vừa rồi của người đàn bà điên đó thì ông nội bảo đảm với cháu là sau này sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu. Cho dù An Bích Hà có được ra tù rồi thì Ngô Thành Nam cũng sẽ không đến gần người phụ nữ đó một bước, cháu mãi mãi vẫn là mợ chủ của nhà họ Ngố mà” 

Ông cụ Ngô nhin Trương Kim Liên nói, ông ta cố gắng an ủi Trương Kim Liên với ý đồ muốn làm cho cô ta thay đổi sự chú ý. 

Nhưng Trương Kim Liên vẫn lắc đầu như trước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông cụ Ngô với vẻ ngoan ngoãn: "Xin cảm ơn tình yêu thương của ông, nhưng cháu vẫn giữ vững quan điểm của mình, thành thật xin lỗi”. 

Sắc mặt của Ngô Thành Nam vô cùng khó coi, anh ta còn nghĩ sâu xa hơn ông cụ rất nhiều. Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Trương Kim Liên như vậy, anh ta cảm thấy nhất định là cô ta đã ghét bỏ mình vì chân chân có vấn đề, nhất định là bởi vì ghét bỏ anh ta cho nên mới kiên quyết muốn huỷ hồn. 

Anh ta càng nghĩ thì khuôn mặt lại càng ảm đạm, nhìn về phía bố Trương mẹ Trương, nói với một giọng nói khàn khàn: “Bác trai và bác gái cũng muốn như vậy phải không? Hai người nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ xong rồi hãy trả lời, Kim Liên còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, nên cháu có thể coi như đây là một lời nói đùa, thế nhưng bác trai và bác gái sẽ không hồ đồ như vậy đâu phải không ạ? Vừa rồi ông nội cũng đã nói rồi, cháu là người kế thừa tương lai của Ngô thị, Kim Liên lấy cháu thì cũng là mợ chủ của nhà họ Ngô, cháu có thể bảo đảm với hai người về chuyện này” 

Ngô Thành Nam nói gần nói xa đều là uy hiếp. 

Bố Trương mẹ Trương nhíu mày lại thật chặt, nhin Ngô Thành Nam hoàn toàn xa lạ kia đột nhiên cảm thấy quả nhiên con gái mình sáng suốt. 

Một người mưa nắng thất thường như vậy thực sự không thích hợp để trở thành một người chồng. 

Nếu như thật sự lấy anh ta rồi thì con gái cũng sẽ trở thành một An Bích Hà tiếp theo, còn nhà họ Trương cũng sẽ trở thành một nhà họ An tiếp theo. 

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bổ Trương mở miệng nói: “Thành thật rất lấy làm tiếc khi phải đưa ra một quyết định đột ngột như thế này, nhưng chúng tôi chỉ có duy nhất một cô con gái này nên muốn cho con bé sống một cuộc sống không phải lo lắng gì suốt phần đời còn lại. Còn về phần tài sản cái gì đó thì mặc dù nhà họ Trương chúng tôi không được giàu có như nhà họ Ngô, nhưng cũng đủ để nuôi dưỡng con gái. Nhà họ Ngô giàu có và quyền lực, còn Kim Liên của chúng tôi thì tuổi lại trẻ không hiểu chuyện, chỉ sợ không đảm đương nổi nổi trách nhiệm cao cả này” 

Vừa rồi Ngô Thành Nam luôn miệng nói Trương Kim Liên không hiểu chuyện là bố Trương và mẹ Trương đã sớm nghe không lọt tại rồi. 

Trong lòng hai người họ thì con gái luôn là tốt nhất, ưu tú nhất, làm sao có thể để cho người ta mở miệng ra là chê bai không hiểu chuyện được chứ. 

Bây giờ hai người họ cũng sử dụng cái cớ “không hiểu chuyện” này để phản bác lại lời uy hiếp của Ngô Thành Nam. 

Quả nhiên Ngô Thành Nam không còn gì để nói nữa mà ngậm miệng lại, tức giận đến mức lồng ngực không ngừng nhập phồng, sắc mặt đỏ lên bừng bừng. 

Ông cụ Ngô thấy thái độ của anh ta kiên quyết như vậy nên cũng không tiện cưỡng ép nhà họ Trương trước mặt nhiều người như thế này, mà chỉ có thể xua tay tuyên bố bữa tiệc hôm nay kết thúc, để cho người giúp việc hướng dẫn khách mời ra về. 

Mẹ con Trần Bách Nhã cũng không ngờ rằng chuyện lại còn có thể đảo ngược lại như vậy, vui vẻ nhướn hàng lông mày, cũng tích cực chủ động hỗ trợ xin lỗi các vị khách mời để thể hiện bản thân trước mặt ông cụ Ngô. 

Đáng tiếc là ông cụ Ngô xấu hổ nên đã rời đi từ lâu, trở về phòng sách của mình. Chỉ còn một mình Ngô Thành Nam vẫn đứng trên sân khấu, ngón tay nắm chặt lại cùng với vẻ mặt đầy sự áp bức và nhục nhã. 

Anh ta chỉ cảm thấy hôm nay là ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời của anh ta, còn nhục nhã hơn cả khi anh ta còn nhỏ bị Hoắc Tùng Quân bố thí cho. 

Cho dù có là mẹ An xông vào tiệc đính hôn, hủy hoại danh tiếng của anh ta, lan truyền chuyện chân anh ta có vấn đề, làm nhục anh ta, hay là câu nói “Chỉ cần là con cháu nhà họ Ngô” của ông cụ Ngô, rồi còn có Trương Kim Liên huỷ hôn ngay tại chỗ. 

Những chuyện này cứ diễn ra từng cái từng cái một, thật giống như đang tất bốp bốp bốp từng cái vào mặt anh ta, làm cho thể diện của anh ta như bị tháo xuống từng lớp từng lớp một.. 

Chỉ sợ từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ trở thành trò cười trong vòng tròn luẩn quẩn này, bị người ta âm thầm bàn tán cười nhạo. 

Khoé mắt Ngô Thành Nam đỏ bừng bừng lên, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên rồi đột nhiên chạy vụt xuống dưới sân khấu. 

Ít nhất, ít nhất thì cũng không thể để Trương Kim Liên huỷ hôn, còn những chuyện khác thì anh ta cũng đành bất lực. Nhưng chỉ cần Trương Kim Liên không huỷ hôn thì ít nhất còn có thể vớt vát được một chút thể diện. 

Chờ cô ta chính thức gả vào nhà họ Ngô thì anh ta có vô số biện pháp để sỉ nhục cô ta. 

Ngô Thành Nam nghĩ vậy rồi chạy về phía cửa, nhưng mà cũng không dám chạy quá nhanh và giày dưới chân anh ta đang trong giai đoạn sửa chữa, mặc dù nhìn thì không nhìn ra bệnh tật gì, nhưng chỉ cần chạy nhanh một chút thôi là sẽ trở nên khập khiễng mất thăng bằng. 

Cứ mỗi một bước chạy là Ngô Thành Nam lại càng thêm hận Hoắc Tùng Quân. 

Phải vất vả lắm mới chạy được đến cửa, nhìn thấy bố Trương mẹ Trương và cả Trương Kim Liên vẫn còn chưa ngồi lên xe rời đi, Ngô Thành Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉnh đốn lại toàn bộ quần áo, cố gắng để cho khuôn mặt của mình bình tĩnh lại. 

Mới vừa chuẩn bị đi qua đó, còn chưa kịp tới gần thì đã thấy đột nhiên Trương Kim Liên kích động vẫy tay về phía xa kia rồi hết sức phấn khởi chạy qua. 

Bố Trương mẹ Trương vừa nhắc nhở cô ta chạy chậm một chút, vừa đi theo qua bên đó. 

Ngô Thành Nam nhìn về phía ba người họ thì thấy đầu phía bên kia là đoàn người nhà họ Hoắc đang đứng ở đó. 

Bố Hoắc và mẹ Hoắc đã đỡ ông nội Hoắc lên xe, chỉ có Hoắc Tùng Quân đang nắm tay Bạch Hoài An đứng yên tại chỗ. 

Phương hướng mà Trương Kim Liên chạy xông qua chính là hướng mà Bạch Hoài An đang đứng. 

Cô ta lạch bà lạch bạch chạy xông qua, đang muốn vùi vào trong vòng tay mềm mại của Bạch Hoài An giống như ở trong bữa tiệc, thì kết quả còn chưa kịp ôm lấy Bạch Hoài An, thì đã bị một bàn tay to lớn ngăn cản lại. 

Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân không có chút biểu cảm gì, nhìn cô ta từ trên cao xuống, ngăn cách giữa Trương Kim Liên và Bạch Hoài An. 

Nực cười, trong bữa tiệc là sơ suất của anh nên mới để Trương Kim Liên ôm Bạch Hoài An một cách đầy thân mật, nhưng bây giờ có anh ở đây rồi thì tuyệt đối sẽ không để cho tên biến thái này đến gần Hoài An dù chỉ là một chút. 

Trên khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Trương Kim Liên tràn đầy sự ngây ngốc, ngốc nghếch nhìn Hoắc Tùng Quân rồi lại nhìn qua Bạch Hoài An, thấy mình thật sự không thể đến gần nữ thần nên trên mặt lại tràn đầy vẻ tủi thân. 

Bổ Trương, mẹ Trương cũng đã đuổi theo đến nơi nhưng nhìn Hoắc Tùng Quân lạnh lùng như băng thì dừng bước lại một cách vô ý thức. 

Hai người họ cứ tưởng rằng con gái đã gây chuyện, chọc giận Hoắc Tùng Quân nên vội vàng mở miệng rồi liên tục xin lỗi: “Tổng giám đốc Hoắc, thành thật xin lỗi, con gái tôi có tính tình bộc trực, không cẩn thận đụng phải anh và mợ chủ rồi, xin anh rộng lượng tha thứ” 

Bạch Hoài An thấy hai người họ đang hiểu nhầm nên cũng vội vàng mở miệng liên tục giải thích: “Bác trai bác gái, Kim Liên không có đụng phải chúng tôi, hai người không cần phải xin lỗi đâu? 

Trương Kim Liên bĩu môi, nhìn về phía Bạch Hoài An, nhỏ giọng mở miệng: "Bố mẹ, con tới đây là để nói lời cảm ơn với Hoài An, con có thể thấy rõ bộ mặt thật của Ngô Thành Nam, đưa ra lựa chọn đúng đắn cũng là nhờ lời nhắc nhở của Hoài An." 

Bố Trương mẹ Trương bừng tỉnh, chẳng trách cô con gái luôn nghe lời hai người họ đột nhiên lại tỏ thái độ kiên quyết đưa ra lời đề nghị huỷ hôn. 

Bạch Hoài An nhìn vào dáng vẻ tủi thân của Trương Kim Liên bèn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve theo sợi tóc của Trương Kim Liên rồi an ủi cô ta. 

Khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp tất cả đều dịu dàng. Bố Trương, mẹ Trương nhìn nét mặt của cô, rồi lại nhìn dáng vẻ mừng rỡ hưởng thụ của con gái, vẻ mặt đầy phức tạp. 

Ngoại trừ mối quan hệ vốn dĩ không được hòa thuận giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Ngô, thì hai người họ cũng đã nhắc nhở con gái là cũng nên xuất phát từ ý tốt. 

Chỉ có điều là thuộc tính bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài này vẫn giống hệt từ lúc còn bé đến lúc lớn lên. Khi mà Trương Kim Liên vẫn còn rất nhỏ, dù có nhìn thấy chị gái nhỏ xinh đẹp cũng không hề nhúc nhích lấy một bước. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK